trọng sinh bạn cùng bàn (1-26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bỗng xua tay một cái: "Được rồi, tôi có đơn kiểm tra sức khoẻ của em lúc tựu trường, em có thể về lớp."

Trường bọn họ vì vấn đề sức khoẻ học sinh, mỗi lần khai giảng sẽ tiến hành kiểm tra sức khoẻ toàn diện, một ít số liệu cơ bản sẽ được ghi lại.

Giày Cung Tuấn mài trêи đất một cái: "Không thể ở lại xem ---"

Hắn ngừng một chút: "Số liệu của cộng sự một chút sao?"

Hắn nhấm mạnh hai chữ "cộng sự", nghiêng đầu, nhìn về phía Trương
Triết Hạn.

Trương Triết Hạn trố mắt, không kiêng kị đón nhận ánh mắt của hắn, cười một tiếng: "Được."

Hai người đứng gần nhau, Cung Tuấn thậm chí còn thấy được hình ảnh mình trong mắt cậu, loại cảm giác khó chịu không giải thích được trước đó lại tuôn ra, thu hồi tầm mắt, rời sang bên cạnh một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người.

Trương Kiến Thanh kỳ quái nhìn hắn một cái: "Có gì mà nhìn, có phải là muốn trốn tiết một không?"

"Trương Triết Hạn, có biết mình cao bao nhiêu không? Vòng eo, độ dài chân hay gì đó."

Trương Triết Hạn nghĩ một chút: "180cm, người nặng khoảng 65kg, lâu rồi chưa cân lại."

Trương Kiến Thanh cầm thước dây, ra hiệu Trương Triết Hạn đang đứng giang hai cánh tay.

Thước dây dính sát lấy hông cậu.

Cung Tuấn híp mắt.

Trương Kiến Thanh ghi lại số liệu: "Gầy quá, con trai đang dậy thì phải ăn nhiều chút, đồ ăn ở nhà ăn trường học cũng không tệ, đừng có ngày nào cũng ăn mấy thứ không có dinh dưỡng bên ngoài..."

Trương Triết Hạn vâng một tiếng.

Tối hôm qua cậu vẫn cùng phòng 605 ra ngoài ăn.

Mặc dù ban đầu nói là cậu mời, nhưng cậu không có số điện thoại mấy quán bên ngoài trường, trêи app meituan cũng không tìm được, cuối cùng lại là Cung Tuấn trả tiền.

* meituan là một app gọi ship đồ ăn của Trung Quốc, giống Grab food, Baemin của Việt Nam.

Tiếng chuông tiết đầu vang lên.

Sau đó Cung Tuấn cũng không đợi Trương Kiến Thanh đáp lời, trực tiếp đi ra khỏi phòng giáo viên.

Trương Kiến Thanh lắc đầu: "Đứa nhỏ này..."

Trương Triết Hạn nghiêng đầu nhìn bóng lưng khuất dần của Cung Tuấn, lùi về sau một bước: "Cảm ơn thầy, để em tự đo ạ."

...

Giờ tự học buổi tối, Cung Tuấn không đến lớp, trái lại thì là Lục Sơ Hành mang cơm tối cho Trương Triết Hạn.

"Đại ca mua cho cậu đấy, bạn cùng bàn, cậu lọt vào mắt xanh của đại ca ròi đó... Tiếc là chúng ta chưa nói được mấy câu phải ly biệt rồi."

Trương Triết Hạn hơi ngạc nhiên.

Cậu đã ăn tối rồi, nhưng hộp cơm Lục Sơ Hành mang đến hình như rất phong phú, hơn nữa nhìn còn ngon hơn đồ ăn của nhà ăn trường, không giống với đồ ăn bên ngoài mà bọn họ ăn hôm qua.

Cậu thực ra rất muốn lọt vào mắt xanh của Cung Tuấn, nhưng Cung Tuấn bây giờ không chừng chỉ đối đãi cậu như "Sinh tử chi giao".

Trương Triết Hạn bất đắc dĩ cười một tiếng, nhét hộp cơm vào ngăn bàn.

Giờ tự học sắp bắt đầu, ăn cũng không kịp nữa, nếu được thì lúc nào về kí túc xá sẽ nhờ cô quản lý kí túc hâm lại làm bữa ăn khuya.
Nhân lúc chưa vào giờ học, cậu len lén nhắn tin cho Cung Tuấn.

[SSSR: Cảm ơn bữa tối]

[SSSR: Cậu về nhà sao?]

Trương Triết Hạn vẫn luôn muốn hỏi chuyện trong nhà của Cung Tuấn, nhưng nếu như Cung Tuấn không muốn nói ra, cậu cũng không muốn biết từ chuyện miệng người khác, cho nên đến giờ cậu vẫn chưa hỏi bọn Lục Sơ Hành.

Một lúc sau, giờ tự học đã bắt đầu từ rất lâu rồi, Cung Tuấn mới gửi tin trả lời.

[Cung Tuấn: 1]

"Mẹ muốn li dị với cha con! Cha con hai người đều giống nhau, đều giống nhau!" Thư Huệ đột nhiên ôm đầu gối khóc oà lên.

Cung Tuấn bình tĩnh nhìn cô ta: "Tôi phải trở về giờ học ở trường, bà nhanh uống thuốc đi."

Cung Tuấn không nhớ loại chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, từ đầu năm nay, Thư Huệ bắt đầu nghi ngờ cha hắn cặp bồ, Cung Chí Kiều đã giải thích với Thư Huệ rất nhiều lần, những thứ kia đều là bên truyền thông đưa tin bậy bạ, không hề có chuyện như thế.

Lúc Cung Chí Kiều không ở nhà, Thư Huệ liền làm loạn, bắt cô giúp việc phải gọi điện bắt hắn về nhà, các cô giúp việc đều không thể khuyên Thư Huệ.

"Mẹ không uống thuốc, mẹ không bị bệnh! Đều là tại cha con!"

Cung Tuấn nhận lấy ly nước và thuốc từ tay cô giúp việc, ngồi xổm trước mặt Thư Huệ, hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng: "Uống thuốc, bà đi ngủ, tôi về trường."
"Những lời này, bà nói với tôi cũng chỉ vô ích thôi."

Giọng hắn như mê hoặc, buồn buồn nhưng bình tĩnh không giống với một người chưa trưởng thành, những lời này hắn đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Thư Huệ nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.

Ngoại hình Cung Tuấn rất giống cha hắn, trừ ánh mắt cha hắn thành thục sắc bén hơn, hắn gần như di truyền hoàn toàn từ cha hắn.

Thư Huệ nức nở: "Được, mẹ ăn."

"Con là con trai duy nhất, mẹ không nói với con thì còn nói với ai được đây."

Cung Tuấn đứng lên, không nhìn Thư Huệ nữa: "Tôi không phản đối bà và cha tôi sinh thêm con, dù sao thì, cốt nhục tình thâm, có lẽ một đứa con ruột thịt với bà vẫn tốt hơn.

"Mẹ không sinh được, hơn nữa, có con là đủ rồi..."

Cung Tuấn quay lưng lại, không đáp lời cô, hắn cũng không cần đáp lại những lời này của Thư Huệ.

Thuốc Thư Huệ uống ngấm rất nhanh, không lâu sau cô đã nằm ngủ trêи ghế salon.

Hai cô giúp việc nhìn Cung Tuấn, thở dài, sau đó đắp chăn cho Thư Huệ.

Hai bà không có cách nào đưa bà chủ đi, cũng không thể để cậu chủ đưa cô lên phòng, nói cho cùng thì cũng không phải là con ruột, còn kém chừng mười tuổi.

Lúc Cung Tuấn ra khỏi nhà, tài xế đã chờ bên ngoài.
Trời đã tối, có thể nhìn thấy sao và trăng, rất sáng, hắn lại rút điện thoại di động ra.

Không có hồi âm.

Cười giễu cợt, lại còn cảm ơn, ăn rồi quên luôn, không có thành ý.

Nhà Cung Tuấn không gần trường học lắm, mỗi lần đi đi về về là lại có tài xế.

Từng hàng đèn đường thoáng qua ngoài cửa xe, Cung Tuấn một tay chơi điện thoại, vào lúc sắp đến cổng trường, mới nhận được tin nhắn Wechat.

[SSSR: Cậu đang vui sao?]

Trương Triết Hạn đắn đo một lúc, gửi tin nhắn.

Mấy giây sau, cậu lại gửi thêm một tin.

[SSSR: Nếu không vui, tôi có thể an ủi cậu]

[Cung Tuấn: ?]

[Cung Tuấn: Không cần]

[SSSR: Vậy thì chính là không vui]

[SSSR: Để tôi kể chuyện cười cho cậu nghe]

Trương Triết Hạn vẫn đang trong tình trạng nhập tin nhắn.

Cung Tuấn lại giễu cợt, khoé miệng nhếch nhếch lên, người này lại bắt đầu dỗ trẻ con.

Hắn sờ cổ tay một cái, đột nhiên nghĩ tới đêm hôm đó Trương Triết Hạn kéo cổ tay hắn nói nếu hắn không vui có thể nắm tay cậu một lúc.

Cũng không biết vì sao người này biết rằng hắn không vui.

Cổ tay hơi ngứa, tâm tình cũng bình tĩnh lại, Cung Tuấn sờ túi, mới nhớ không mang thuốc lá, kẹo cũng bị hắn ném lại trong ngăn bàn.

Mãi lâu sau, Cung Tuấn gần đến trường học, tin nhắn của Trương Triết Hạn mới được gửi tới.

[SSSR: Có con cua bị rơi mất càng, nó liền hô to tôi không có càng! Sau đó người khác liền nói, tôi cũng không có tiền!]

* "càng" và "tiền" là hai từ đồng âm trong tiếng Trung. Cung Tuấn liếc nhìn tin nhắn: "Chú Trần, cháu vào đây."

Động tác leo tường của hắn rất thuần thục, chạy lên mấy bước, dễ dàng nhảy lên.

Chú Trần nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng tối, thở dài.

Những chuyện này đúng là chẳng liên quan gì đến Cung Tuấn, nhưng mấy năm nay chuyện làm ăn của Cung Chí Kiều ngày càng bận rộn, thời gian để ở bên cạnh Thư Huệ ngày càng ít, không biết từ khi nào, Thư Huệ đã đem những oán hận dành cho Cung Chí Kiều đổ lên đầu Cung Tuấn.

Giờ tự học kết thúc, Trương Triết Hạn lại nhận được tin nhắn của Cung Tuấn.

[Cung Tuấn: Đến đoạn buồn cười chưa?]

[SSSR: Không buồn cười, nhưng tôi không nghĩ ra chuyện cười nào cả]

Cậu thật thà khai, đúng là không nghĩ ra, lần trước đọc truyện cười cũng mười mấy năm trước rồi? Cái truyện này là mấy này trước Lục Sơ Hành chia sẻ cho cậu.

Cung Tuấn không rep.

Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm điện thoại một lúc.

[SSSR: Cậu về rồi sao?]

Hỏi xong câu này, mới tiếp tục làm bài tập.

Rất lâu sau, sau khi Trương Triết Hạn trở lại phòng, Cung Tuấn mới gửi "1".

Đơn giản, dễ hiểu.

P/S: Về mẹ kế của Cung Tuấn, lúc đầu tôi định để là "bà" nhưng tính ra tuổi tác của Thư Huệ còn rất trẻ, hơn Cung Tuấn 10 tuổi thì khoảng 28 tuổi thôi, vậy nên để là "cô". Về sau có thay đổi gì tôi sẽ sửa lại.


------oOo------

Chương 23

Nguồn: EbookTruyen.Net

#Nghe nói chưa? Hai tiêu binh của lớp tự nhiên 1 đều là nam#

Lầu một (Chủ thớt): Khϊế͙psợ, nữ sinh lớp tự nhiên của các ông thiếu thốn đến vậy sao? Các lớp khác hình như đều là một nam một nữ.

Lầu năm: Ai với ai thế?

Lầu mười: Đừng ngạc nhiên, cái ngạc nhiên hơn là Thần Thoại chưa bao giờ tham gia hoạt động tập thể lại là một trong hai tiêu binh, tui thật khó tượng tưởng hắn bước đi trong diện mạo quy củ,

Lầu ba mươi tư: Lớp tự nhiên 1 đây, mọi người rảnh rỗi thật đấy, là kết quả bỏ phiếu đấy, không giấu mọi người, nữ sinh của lớp tôi đều bỏ phiếu cho hai người bọn họ, chủ yếu là sướиɠ mắt.

Lầu sáu mươi sáu: Thật mong chờ đến ngày đại hội thể ɖu͙ƈ thể thaoooooo! Máy ảnh các thứ Mị chuẩn bị xong hết rồi! Mị xin một chân chụp ảnh!

Lầu bảy mươi tám: Bạn nào muốn chụp ảnh, tiết thể ɖu͙ƈ sẽ được hướng dẫn (mong đợi.jpg)

Lầu chín mươi chín: Giáo viên các cô có thông báo về chuyện đồng phục không? Tôi chỉ để ý đến chuyện này thôi.

Lầu một trăm năm mươi: Lạ thật, bài viết này không bị xoá, tui còn tưởng diễn đàn không được nhắc đến Thần Thoại, mỗi lần có bài viết liên quan đến hắn đều bị xoá đi rất nhanh.

...

Mười một giờ tối, kí túc nam đến lúc tắt đèn, tiếng bước chân của quản lý kí túc xá ở hành lang vang lên lúc xa lúc gần.

Trương Triết Hạn hơi dựa vào đầu giường, một tay lướt điện thoại, đột nhiên hiện lên một tin nhắn QQ.

[Dê be be: Bạn học Trương! Cuối cùng cậu cũng chịu add friend tôi rồi!]

Trương Triết Hạn ngây người một lúc.

Vì vụ đọc phiếu bầu buổi sáng, cậu nhớ tới nhóm lớp. trước khi đi ngủ tiện tay vào QQ.

Kết quả nhảy lên gợi ý kết bạn, cậu cũng không biết ai với ai, dù sao thì lúc bình thường không hay lên QQ, nên đồng ý hết.

Trương Triết Hạn do dự một lúc.

[SSSR: Lớp phó thể ɖu͙ƈ?]

[Dê be be: Đúng! Là tôi! Cậu biết là tôi hả? Sao lại đoán được vậy?!]

Trương Triết Hạn: ...

Trong tên có "yang", còn gọi cậu là bạn học Trương, hình như chỉ có lớp phó thể ɖu͙ƈ thôi.

* "Dương" (dê) trong tiếng Trung phát âm là /yang/

[Dê be be: Hôm nay tôi bỏ phiếu cho cậu đó ha ha ha ha, không nghĩ tới lại là cậu và Cung Tuấn, cậu đọc bài viết này chưa?]

[Dê be be: Chia sẻ #Nghe nói chưa? Hai tiêu binh của lớp tự nhiên 1 đều là nam# lớp chúng ta thật khác biệt! Thật mong đợi ha ha ha]
[SSSR: Cảm ơn]

Nếu như không phải cộng sự là Cung Tuấn, cậu sẽ ngay lập tức từ chối.

Người Trương Triết Hạn rụt xuống một cái, ánh đèn điện thoại ánh lên, ánh sáng nhàn nhạt lan khắp phòng ngủ.

[Dê be be: Nhóm lớp đều nói đến chuyện tiêu binh của cậu và Cung Tuấn, đúng là độc nhất trường mà]

[Dê be be: Sáng mai có thể cho tôi mượn vở chép bài tập được không?]

[Dê be be: Đúng rồi, bạn học Trương, cậu thi tháng tốt không? Ngày mai xếp lại chỗ ngồi đấy]

Đầu ngón tay Trương Triết Hạn dừng lại trêи màn hình một chút.

[Dê be be: Tôi thì chắc là đếm ngược]

[SSSR: Tôi thi thiếu một môn, trước đến giờ đều xếp chỗ theo thành tích sao?]

[Dê be be: Có, lớp mười cũng có xếp chỗ một lần, vì phiền quá nên không xếp nữa, không biết tại sao giờ lão Trương lại muốn xếp lại chỗ nữa]

[SSSR: Tốt quá, cảm ơn, buổi sáng tôi phải chạy bộ nên có thể sẽ đến lớp muộn]

Trương Triết Hạn dừng một chút, cậu và Tống Dương cũng không coi là thân, hình như mấy lời khuyên hắn tự làm bài đi nghe hơi kì kì.

Còn chưa kịp gửi tin nhắn, đột nhiên Wechat nhảy ra.

[Cung Tuấn: Không ngủ à?]

Trương Triết Hạn cong môi, lập tức trả lời.

[SSSR: Ngủ ngay đây, cậu cũng chưa ngủ mà, ngủ sớm đi, nếu không sáng mai sẽ mệt đấy]

QQ lại nhảy lên hai tin nhắn, Trương Triết Hạn không trả lời nữa. Nửa phút sau
[Cung Tuấn: Ánh sáng điện thoại của cậu làm phiền tôi]

Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ, ánh sáng điện thoại sáng đến như vậy hả? Cậu dịch lên trêи một chút, ánh sáng màn hình quả thực có thể nhìn thấy ở cửa đối diện, nhưng không phải Cung Tuấn ngủ ở giường dưới cạnh cửa sổ sao?

Chắc không nhìn thấy đâu.

Cậu chui vào trong chăn, như vậy thì bên ngoài sẽ không nhìn thấy ánh sáng màn hình nữa.

[SSSR: Ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm đi học]

[SSSR: Nếu cảm thấy không vui không ngủ được, tôi có thể chơi game cùng cậu, nhưng không được thức đêm]

[Cung Tuấn: ?]

[Cung Tuấn: Không phải là tôi kéo cậu hả? Với cái kĩ thuật đó của cậu?]

[SSSR: Ừm, cậu kéo tôi, sinh tử chi giao, cậu có đồng ý kéo tôi không?]

Bên Cung Tuấn "Đang nhập văn bản"
Trương Triết Hạn đợi một lúc, Cung Tuấn link lời mời chơi PUBG qua tin nhắn.

Trương Triết Hạn cong môi cười, nhưng thao tác trong chăn không tốt, cậu lại chui nửa người ra ngoài.

Cung Tuấn chỉ mình cậu, hai người đánh xếp hạng đôi.

Vì không có cách nào bật mic, toàn bộ quá trình lần này Trương Triết Hạn đều yên lặng đi theo Cung Tuấn, không biết có phải là người chơi buổi tối tương đối phật hệ* hay không, bọn họ liền thuận lợi giành chiến thắng.

* thái độ sống không tranh giành, không ham muốn, không vui buồn, bình tĩnh, an tâm

Mặc dù Trương Triết Hạn giết 0.

Mặc dù nói chỉ chơi một ván, nhưng Cung Tuấn lại mở thêm một ván nữa.

Trương Triết Hạn ngáp một cái, khoé mắt cũng tràn nước, cả người tụt vào trong chăn, cố gắng cùng Cung Tuấn chơi xong ván này.

[SSSR: Buồn ngủ quá, quá mười hai giờ rồi, không cho phép thức đêm]

[SSSR: Ngủ đi]

[SSSR: Thức đêm sẽ bị hói đấy!]

Mấy ngày nay lúc nào Cung Tuấn đi học cũng mệt mỏi, chắc là chơi game suốt đêm, cậu cũng biết hắn gần đây vẫn luôn không vui vì chuyện gia đình.

[Cung Tuấn: ?]
[Cung Tuấn: Có ăn sáng không?]/[SSSR: Tôi trả lời xong tin nhắn của lớp phó thể ɖu͙ƈ cũng đi ngủ đây, ngủ ngon]

Cung Tuấn thu hồi một tin nhắn.

[Cung Tuấn: .]

Trương Triết Hạn xoay người, khoé môi cong lên.

[SSSR: Muốn, ngày mai muốn ăn một cái tiểu long bao, một ly sữa đậu nành]

Cung Tuấn không trả lời.

Trương Triết Hạn tắt điện thoại, ngửa người nhìn phòng kí túc đối diện một chút, không có ánh sáng.

Cậu sạc điện thoại ở đầu giường, có chút thoả mãn chui vào chăn.

Hình như quên mất chuyện gì đó, nhưng lại không nghĩ ra.

...

Buổi sáng thứ ba, lúc Trương Triết Hạn đến lớp vào giờ đọc sớm, trêи bàn là tiểu long bao và sữa đậu nành, nhưng Cung Tuấn không thấy đâu.

Lục Sơ Hành vừa ngáp vừa vươn người qua: "Đại ca đến phòng giáo viên, cũng không biết đi làm gì, sáng sớm đã bắt tụi tôi dậy sớm rồi đi mua đồ ăn sáng, đồ độc ác."

Cậu liếc mắt nhìn về phía tiểu long bao ở trêи bàn, nhất là trêи bàn chỉ có một cái.

Trương Triết Hạn cười: "Cảm ơn."

Lục Sơ Hành khua tay, "Tiết đầu là tiết số học, chắc là có xếp hạng đấy, cũng không biết lúc nào đổi chỗ ngồi, bạn cùng bàn, hu hu hu
nếu chúng ta bị tách ra thì phải làm sao bi giờ?"

Miệng Trương Triết Hạn cắn một miếng tiểu long bao.

Đồ ăn sáng ở nhà ăn trường vị cũng không tệ lắm, tiểu long bao rất mới, còn bốc hơi nóng, cắn một miếng là nước thịt tràn ngập trong miệng.

Nghe được lời của Lục Sơ Hành, động tác cầm sách của Trương Triết Hạn dừng lại một chút: "Thành tích của tôi chắc là xếp cuối rồi."

Cậu cũng hơi lo, nếu như muốn đổi chỗ, đến lúc đó đi tìm chủ nhiệm lớp nói một câu không biết có được hay không.

Hơn nữa, không biết Cung Tuấn có muốn ngồi cùng với cậu nữa không.

Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy tiểu long bao ăn không thấy ngon nữa.

Cái suy nghĩ "Ăn không ngon" này cứ kéo dài mãi đến khi Cung Tuấn vào lớp.

Giờ đọc sớm đã được một nửa, Cung Tuấn cầm tờ giấy bước vào cửa lớp, có thể là do thời tiết dần trở nên lạnh hơn, hắn mặc áo khoác đồng phục, nhưng vẫn tuỳ hứng không kéo khoá, lười biếng quét mắt xuống lớp học, dùng nam châm gắn tờ giấy lên bảng thông báo cạnh bảng đen.

"Là xếp hạng thi tháng hả?"

"Sao sáng sớm lại nhìn thấy cái thứ này! Nhưng mà vẫn phải xem!"

"Hồi hộp ghê..."

"Cung Tuấn không thi một môn, chắc không xếp nhất trường đâu..."

Tiếng đọc sách trong lớp lập tức bị tiếng bàn luận che lấp.

Cung Tuấn vừa về chỗ ngồi, Lục Sơ Hành liền xoay người lại: "Đại ca, em đứng thứ mấy vậy?"

"Vinh Vinh đứng thứ mấy?"

Cung Tuấn hơi dựa người vào ghế híp mắt, chân đan lại để trêи bàn:

"Đếm ngược."

Lục Sơ Hành lại thở phào nhẹ nhõm, vậy là hắn và Thích Vinh sẽ chưa vội tách ra.

"Còn Niên chó?"

"Không thấy." Cung Tuấn ngửi mùi tiểu long bao trong không khí, mắt liếc về phía Trương Triết Hạn.

Nam sinh đang cúi đầu, gáy trắng nõn lộ ra trong không khí.

Gầy quá, theo bản năng hắn lại dời tầm mắt xuống dưới, eo cậu ta ẩn sau bộ đồng phục rộng thùng thình, không nhìn được.

Nhưng lúc đo thước dây hôm qua, có lộ ra vòng eo rất rõ ràng.

Hắn cũng không biết, vì sao eo của con trai có thể nhỏ như vậy, eo của Trương Triết Hạn dường như không có chút thịt thừa nào.

Không biết cậu ta đã ăn gì mà lớn lên, chẳng nhẽ bình thường không ăn cơm?

Rõ ràng là lúc ăn cơm trưa cũng ăn không ít.

Ý thức được mình đang nghĩ gì, sắc mặt Cung Tuấn lại đen thui.

Buổi tối không ngủ, nửa đêm còn chat chit với Tống Dương, hắn quan tâm người này làm gì?
Còn không biết xấu hổ khuyên hắn đi ngủ sớm không được thức đêm, cậu ta không phải vẫn cùng Tống Dương chat chit suốt đêm đó chứ?

Chuyện gì mà ban ngày không nói hết còn phải nói suốt đêm?

Cung Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái, dứt khoát ném sang một bên.

Trương Triết Hạn uống xong sữa đậu nành, nghiêng đầu qua, bên mép còn dính một chút sữa đậu nành, cậu theo bản năng lè lưỡi ɭϊếʍ: "Thấy kết quả của tôi không?"

Môi lại càng trơn bóng.

Cung Tuấn quay đầu, nhìn ánh mắt Trương Triết Hạn, có thể vì tối qua ngủ muộn, đáy mắt Trương Triết Hạn còn chút tia máu, thêm với việc vừa tập thể ɖu͙ƈ về, gò má hơi ửng đỏ.

Âm thanh trong lớp rất ồn, ồn đến mức Cung Tuấn càng thêm bực tức, hắn quay đầu đi, hai tay nắm chặt, giọng không mấy thân thiện: "Thấy rồi."

Hắn hừ lạnh: "Thi thiếu một môn, các môn khác thì đều đếm ngược."

Mặc dù buổi tự học thứ hai có thi bổ sung, nhưng thành tích thi bổ sung cũng không được cộng vào tổng các môn.

Trêи môi Trương Triết Hạn vẫn còn nụ cười nhẹ, cậu nhìn chằm chằm, nghiêm túc hỏi từng câu từng chữ:

"Vậy còn cậu?"

"Nếu như thành tích không giống nhau, tôi đi tìm giáo viên chủ nhiệm, cậu có muốn ngồi cùng bàn với tôi nữa không?"

------oOo------

Chương 24

Nguồn: EbookTruyen.Net

Có mấy học sinh không kiềm chế được, chạy ra bảng thông báo, chen chúc nhìn thành tích.

"Mẹ nó tèo rồi, so với lần thi trước tụt mất hai hạng!"

"Môn toán lần này rất khó... Sao lại có đến 148 tên quái vật thế này?" Nhìn lên trêи thấy một cái tên --- Cung Tuấn, được, câm mồm.

"Xem hộ tao với?"

"Khương Châu không thi, lớp trưởng đứng nhất lớp, nhưng không vào được top 10 trường, lần này ông giáo chắc chắn sẽ phát điên..."

...

Lần thi này bọn họ chỉ thi văn, toán, ngoại ngữ và lý, tổng điểm là 750 điểm.

Lỗ tai Trương Triết Hạn ù ù ù, phía trước truyền đến tiếng bàn luận, cậu nghe ấy hạng của Cung Tuấn -- đứng thứ hai mươi của lớp, nếu như không thiếu môn văn thì cũng là đứng nhất.

Chênh lệch quá lớn.

Cung Tuấn cúi người, cầm bút, không biết đang ghi chép gì vào trong vở.

Trương Triết Hạn còn giữ nguyên tư thế kia, vẫn nghiêng đầu nhìn gò má góc cạnh rõ ràng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112