trọng sinh bạn cùng bàn (1-26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chạm, không chừng còn bắt nạt con mình.

Nhưng bây giờ bọn họ hoàn toàn không thể nói ra những lời như vậy.

Trương Triết Hạn có thể không ôn hoà như bề ngoài.

Lời bọn họ còn chưa nói ra, Khương Châu đã đứng lên, chân hắn bị thương, còn chống nạng, suýt chút nữa thì ngã xuống, nhưng lúc này hắn không thèm để ý đến, cong lưng một góc 90 độ về phía Trương Triết Hạn.

"Xin lỗi."

Kèm theo tiếng nức nở, tay không bị thương kia siết chặt.

Hắn ghen tức với Cung Tuấn, căm ghét Cung Tuấn, cũng ghét Trương Triết Hạn, nhưng,... Tôn nghiêm của hắn vào thời điểm này, tựa như không còn nữa.

Trương Triết Hạn không nói gì, hắn cũng không dám thẳng người.

Mãi một lúc sau, Trương Triết Hạn mới nhàn nhạt nói: "Tôi không đồng ý."

Trương Kiến Thanh nhỏ tiếng thở dài, kèm thêm tiếng khóc sụt sùi của mẹ Khương Châu.
Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trương Triết Hạn.

Đồng phục nam sinh thật rộng, khiến cậu gầy nhom, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, khẩu khí cũng không nói chen vào được.

Cung Tuấn nhếch nhếch môi.

...

Lúc ra khỏi phòng giáo viên, bài thi ngữ văn cũng sắp kết thúc.

Ánh mặt trời bên ngoài nhức mắt, bước chân Trương Triết Hạn dừng một chút, đứng sau Cung Tuấn, mượn người hắn che một chút nắng, thở ra một hơi.

Hai người đứng bên ngoài phòng giáo viên một lúc lâu.

Vì tránh gây ra động tĩnh quá lớn, mấy chú cảnh sát mặc thường phục tới, hiện tại đang nói chuyện cũng bọn Khương Châu, còn có thể nghe thoang thoáng thấy âm thanh nức nở của mẹ Khương Châu.

Lát sau, Trương Triết Hạn nghe Cung Tuấn cười khẽ một tiếng.

Hình như đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại cậu thấy Cung Tuấn như vậy, hình như cũng là lần đầu tiên thấy Cung Tuấn cười thì phải?

Cung Tuấn dựa lưng vào ban công, thả ống tay áo xuống, cùi chỏ chống vào lan can, ngước đầu.

Trương Triết Hạn cúi người quay đầu nhìn hắn, bị ánh sáng chói xiên đến phải híp mắt một cái, tóc mái bị gió thổi bay.

Hình như để ý tới ánh mắt của cậu, Cung Tuấn giấu đi ý cười, nghiêng mặt nhìn cậu.

"Còn tưởng cậu không sợ cơ." Giọng có chút giễu cợt.

Kết quả lúc đi ra còn thở phào một hơi dài như vậy.

Có thể giả vờ, giả vờ bình tĩnh như vậy, mọi người đều bị lừa hết rồi.

"Hở? Sợ mà." Trương Triết Hạn híp mắt nghiêng đầu qua, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời tiết mấy ngày nay thật đẹp, ngoại trừ gió lớn làm nhiệt độ giảm dần, vẫn rất thoải mái.

"Bọn họ cậy đông bắt nạt ít, sao tôi lại không sợ được chứ?" Bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Trương Triết Hạn nhắm hai mắt, phát ra một tiếng thở dài.

Tuy nói lời như vậy, nhưng bên mép vẫn nở một nụ cười.

Thật ra thì vẫn không sợ, dù sao thì bên trong cậu cũng không phải là bản thân lúc mười bảy tuổi.

Mặc dù Khương Châu đã xin lỗi, nhưng cậu sẽ không chấp nhận, không phải việc gì nói xin lỗi là xong, cậu cũng không cho là cha mẹ Khương Châu hùng hổ doạ người lúc đó không tổn tại đến cậu, nếu như đổi lại là mình lúc mười bảy tuổi, không trải qua những chuyện kiếp trước, không có sự hỗ trợ của Cung Tuấn, thậm chí còn không có nhân chứng, bị hãm hại mà hốt hoảng, không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, như vậy chẳng phải tự nhiên bị đổ oan sao?

Nhớ tới sắc mặt của cha mẹ Khương Châu sau đó nhìn mình, Trương Triết Hạn lại cảm thấy thoải mái cả người.

Mấy giây sau, cậu lại bổ sung: "Nhưng mà tôi biết, các cậu có thể làm chứng cho tôi, đúng không?"

"Cậu cũng đến rồi đó gì? Cậu ở đây, tôi không sợ cái gì hết."

Ừm, mặc dù Cung Tuấn không đến cậu vẫn có thể giải quyết, nhưng thật giống như đột nhiên có ai đó để nương tựa.
Rất vui.

Cung Tuấn thở khí ra cũng dừng một chút.

Giọng Trương Triết Hạn nghe không giống như nói đùa.

"Dù sao thì cũng là sinh tử chi giao mà ---" Trương Triết Hạn nói, bất thình lình tiến đến bên mặt Cung Tuấn ngửi một cái: "Cậu ăn kẹo rồi phải không?"

Đầu ngón chân Cung Tuấn hơi ngừng lại trêи mặt đất, thẳng người xoay sang hướng khác: "Cậu ngửi nhầm rồi."

Trương Triết Hạn gật đầu một cái: "Ăn được không? Rất ngọt phải không?"

Cung Tuấn ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, không nói gì.

Sinh tử chi giao cái moẹ gì, chiêu trò gạt người, nhìn hắn giống loại người tin vào mấy lời như vậy sao?

"Còn nữa trường nghề gần trường mình, cậu đi kiểu gì? Sao có thể lôi mấy người này tới?" Trương Triết Hạn hơi khom người nghiêng đầu hỏi hắn.

Cung Tuấn hai tay nhét trong túi, không nhịn được liếc cậu một cái.

Nam sinh lúc này hình như rất vui vẻ, mi mắt cũng cong lên.

Ngón tay giật giật, Cung Tuấn rủ mi mắt xuống.

Hắn đi đến phòng giáo viên nghe trộm một lát là biết được tình huống đại khái là gì, đến trường nghề lôi mấy người đến làm chứng, chuyện này ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể làm được.

"Ngay cả câu cảm ơn cũng không có?" Cung Tuấn liếc Trương Triết Hạn một cái, mắt híp lại.
Vẫn phiền như vậy.

"Buổi tối mời cậu ra ngoài ăn?" Trương Triết Hạn theo sau hắn: "Ngay sau khi kiểm tra xong, buổi tối muốn ăn gì? Có phải trèo tường không?"

Tâm tình Trương Triết Hạn lúc này hình như rất tốt, nói không ngừng, còn nói nhiều hơn cậu lúc trước.

Cung Tuấn nghe cậu nói đến nhàm chán, đột nhiên dừng lại, xoay người bắt được cổ tay của Trương Triết Hạn.

Vào lúc chạm da vào nhau, hai người sửng sốt một chút, lòng bàn tay Cung Tuấn nóng lên, Trương Triết Hạn vì thấy hơi nóng, vén ống tay áo lên một chút.

Trương Triết Hạn vừa vặn dựa vào tường, Cung Tuấn như thế một lúc, cậu theo quán tính lùi về phía sau hai bước, lưng trực tiếp áp vào tường.

Chiều cao hai người xấp xỉ nhau, tư thế này lập tức kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, hơi thở chạm nhau, Cung Tuấn hơi cúi đầu, không biết vì sao đáy lòng lại càng thêm khó chịu, nắm lấy tay Trương Triết Hạn giơ qua đỉnh đầu đặt trêи tường,

Chắc chắn, hồng hào.

Không lạnh lẽo như ngày đó.

Trương Triết Hạn trợn mắt.

"Cậu cái tư thế này..." Cậu lùi về phía sau một chút, thẳng sống lưng, nhón mũi chân lên ngang tầm mắt với Cung Tuấn, hô hấp phập phồng, mắt chớp chớp: "Cung Tuấn..."

Tiếng nói chuyện của cậu hơi nhỏ, Cung Tuấn nhíu mày: "Nói nhiều quá."

"Hai đứa làm cái gì ở đây thế hả!" Trương Kiến Thanh vừa mở cửa
phòng giáo viên, nhìn thấy Cung Tuấn mặt hung tợn đè Trương Triết Hạn lên tường, vừa mới làm được một chuyện tốt mà ra đây lại muốn đánh người?

Thật là không để cho ai bớt lo.

Lời tiếp theo của Trương Triết Hạn bị cắt ngang.

Cung Tuấn liếc nhìn vị trí của Trương Kiến Thanh, cười giễu cợt, buông tay Trương Triết Hạn ra, tay phải mài lên quần một chút, nhét tay vào túi, xoay người đi về phía lớp học.

Trương Triết Hạn thu hồi tầm mắt: "Không có gì đâu ạ, cảm ơn thầy."

Trương Kiến Thanh vẫy vẫy tay, giờ ông đang phiền lòng về chuyện của Khương Châu: "Đừng quên viết bản kiểm điểm."

Cái nào cũng không bớt lo.

Trương Kiến Thanh đã cắt ngang như vậy, Trương Triết Hạn tỉnh táo hơn, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thiếu chút nữa thì muốn hỏi -- Có phải cậu muốn hôn tôi không.

Cậu gãi đầu một cái.

Câu này nói ra, với cái tính khó chịu của Cung Tuấn, sợ là không chỉ giễu cợt cậu, nói không chừng "Tình nghĩa sinh tử chi giao" đặc biệt mà cậu vất vả gây dựng lên cũng có thể biến mất tại chỗ.

Gió thổi đến vén tóc Trương Triết Hạn lên, lộ ra đôi tai ửng đỏ.

------oOo------

Chương 21: Tiêu binh

Nguồn: EbookTruyen.Net

Môn Ngữ văn bắt đầu thu bài, trong lớp đã có người lục đục đi ra.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh sóng vai cầm đồ dùng học tập đi lên tầng.

"Đại ca, anh đi đâu vậy? Không phải là bỏ thi đó chứ."

Cung Tuấn dựa vào tường, nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bóng Trương Triết Hạn đang đi tới: "Thi hay không thi khác gì nhau?"

"Không phải là nói thừa sao? Anh không muốn đứng nhất nữa sao?" Bỏ thi một môn là thiếu 150 điểm đó!

Cung Tuấn cúi đầu ừ một tiếng.

Nhớ rồi.

Còn nợ hắn một lần đứng nhất nữa.

"A! Học giỏi chính là học giỏi!" Lục Sơ Hành nhất thời bị đả kϊƈɦ đến mức ngã lên vai Thích Vinh khóc nỉ non.

Trương Triết Hạn vừa đúng lúc đi đến, Cung Tuấn xoay người đi vào lớp.

"Bạn cùng bàn! Cậu cũng bỏ thi sao!" Lục Sơ Hành chỉ có thể tìm kiếm an ủi từ chỗ bạn cùng bàn: "Tôi đã cố gắng tìm kiếm hình bóng cậu ở phòng thi nhưng không thấy oa oa oa tui khổ quá mà."

Trương Triết Hạn bị hắn bám lên người, bình tĩnh dời sang bên cạnh một chút, kéo dãn khoảng cách: "Ừ, có chút chuyện."
Cậu không nói rõ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng không hỏi, nhưng chuyện của Khương Châu vẫn bị truyền ra ngoài.

Mặc dù hôm nay thi tháng toàn trường, nhưng chuyện cảnh sát đến trường học tiến hành điều tra sẽ rất dễ bị chú ý, ăn cơm ở nhà ăn buổi trưa, Trương Triết Hạn nghe được tất cả mọi xung quanh hình như đều nói về chuyện này.

Sau khi cảnh sát tới điều tra lấy chứng cứ, chỉ đưa ba kẻ trường nghề kia, Khương Châu bị cha mẹ hắn đưa về nhà.

Cuối cùng ba kẻ trường nghề kia phải bổi thường bao nhiêu cũng không ai biết.

Chuyện này thảo luận buổi trưa vẫn ở phạm vi bình thường, đến tối bắt đầu bị thêm mắm thêm muối, ban đầu nói là Trương Triết Hạn đánh người, còn nói phía sau cậu có ô dù nên tìm người chịu tội thay, sau lại thành Cung Tuấn đánh người, dù sao thì lúc đó Cung Tuấn cũng có mặt.

Tam sao thất bản, cuối cùng lại thành Cung Tuấn đánh Khương Châu vì Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn nghe được: "..."

Ừ, mặc dù không phải đánh Khương Châu, cũng có thể coi là thật.

Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, Trương Văn Lý vốn kiêu căng là thế cũng ngoan ngoãn không ít, không biết bởi vì Khương Châu không ở đây hay là nguyên do gì.

Thẳng đến ngày thứ hai, Trương Kiến Thanh tranh thủ giờ đọc sớm nói chuyện này, mặc dù không nói cụ thể, nhưng cũng cho thấy không liên quan gì đến Trương Triết Hạn, mong muốn giữa bạn bè trong lớp có mâu thuẫn gì cũng không được phép đánh nhau.

Trương Kiến Thanh nói ra lời này, không khí trong phòng học thả

lỏng hơn không ít.

Không khí này không liên quan đến Trương Triết Hạn, cậu còn đang bận viết bản kiểm điểm.

Liên quan đến chuyện đánh nhau với Trương Văn Lý tối thứ sáu, bản kiểm điểm yêu cầu viết tám trăm chữ, tương đương với một bài tiểu luận.

Cung Tuấn cũng phải viết, nhưng bây giờ hắn còn đang ngủ gục trêи bèn, Trương Triết Hạn cũng không biết rốt cuộc hắn có viết hay không.

Cung Tuấn vừa nhắm mắt không lâu, cũng cảm giác ống tay áo mình bị giật giật.

Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận vì hôm nay mặc áo khoác.

Trương Triết Hạn chớp chớp mắt với hắn, thấy Trương Kiến Thanh không để

ý đến bọn họ, viết chữ lên vở cho hắn. [Viết xong bản kiểm điểm rồi sao?]
Cung Tuấn sầm mặt lại, tóc trêи trán bị đè rối loạn, kiềm chế lấy bản kiểm điểm trong ngăn bàn ra ném cho cậu.

Sau đó không nói gì nữa tiếp tục ngủ bù.

Trương Triết Hạn thấy hắn buồn ngủ như vậy, cũng không quấy rầy hắn nữa.

Có cái để chép là được.

Sau đó cậu lật tờ giấy gấp đôi ra.

Ngoại trừ [Bản kiểm điểm] [Gửi chủ nhiệm lớp] mở đầu và kí tên [Cung Tuấn], tất cả đều là ba chữ [Em sai rồi] lặp đi lặp lại.

Trương Triết Hạn: "..." vẫn tuỳ hứng như vậy.

""Còn chuyện nữa, liên quan đến đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao tuần sau nữa, danh sách mà các em nộp đã được giáo viên thể ɖu͙ƈ kiểm tra qua, đến lúc đó sẽ để các em và Tống Dương kiểm tra một chút, có thắc mắc gì có thể đến tìm tôi."

Nói xong chuyện của Khương Châu, Trương Kiến Thanh nói đến chuyện đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao.

Bầu không khí trong lớp liền trở nên sôi nổi.

Trương Kiến Thanh liếc mắt nhìn cuối lớp: "Đừng vui mừng quá sớm, thành tích thi tháng ngày mai là có rồi, đến lúc đó sẽ dựa theo thành tích để xếp chỗ ngồi."

"Không phải chứ, lại phải đổi chỗ à."

"Toang rồi, chúng ta chắc sẽ không được ngồi cùng nhau nữa, thành tích kém như vậy..."

"Phù hộ cho kết quả thi lần này của con khá một chút!"

"..."

Cung Tuấn xoay cổ, đầu hơi lệch, lộ ra nửa gò má, ngón tay chà xát trêи bàn.

Trương Triết Hạn đang "sáng tác" bản kiểm điểm, nghe nói như vậy cũng sửng sốt một chút.

Nếu như dựa theo thành tích đứng nhất trường của Cung Tuấn, hai người bọn họ... khẳng định là không được ngồi cùng nhau nữa.

Lần này... cũng không biết có đãi ngộ đặc biệt nào hay không.

Trương Triết Hạn cắn cắn nắp bút.
Trương Kiến Thanh nói xong chuyện này, theo thói quen lại ném cho một cái bánh ngọt: "Còn liên quan đến đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao nữa, lần này sẽ làm nghi thức mở màn, mỗi một lớp phải chọn ra hai tiêu binh* coi như dẫn đầu đội hình, ý kiến của tôi là cả lớp tiến hành bỏ phiếu kín, nam hay nữ đều được, hai người có số phiếu cao nhất nếu như bằng lòng thì tốt, không muốn thì hoãn lại.

* tiêu binh: người đi đầu trong đội nghi thức duyệt binh Ông nói xong, dưới lớp bắt đầu nghị luận.
"Chọn người ngoại hình đẹp?" "Có phải ai cũng được không?"

Trương Kiến Thanh gật đầu một cái, cho mọi người 10 phút thảo luận, để mọi người chuẩn bị bỏ phiếu kín.

Lục Sơ Hành cầm quyển vở xoay người lại: "Đại ca, anh muốn tham dự không?"

"Lớp chúng mình trừ em ra chính là anh đẹp trai nhất, chẳng lẽ em lại tự bỏ phiếu cho mình? Ngại lém."

Thích Vinh cũng xoay người lại: "Mày nín đi."

"Đại ca không thích thì bỏ phiếu cho Trương Triết Hạn."

"Ò vậy cũng được."

Trương Triết Hạn ngẩng đầu trợn mắt nhìn hai người bọn họ: "Hai người không hỏi xem tôi có đồng ý hay không hả?"

Cậu cũng không thích tham gia mấy hoạt động phải xuất đầu lộ diện này.

"Ngoại trừ đại ca ra, ai mà không muốn đi chứ, ôi tôi nói nè bạn
cùng bàn, làm tiêu binh này này, đến lúc xếp hàng, không biết bao nhiêu chị em phụ nữ hét chói tai vì cậu, đến khi kết thúc nhất định sẽ thu được rất nhiều thư tình..." Một giỏ luôn.

Lục Sơ Hành còn chưa nói hết, đối diện đã có một quyển sách bay đến.

Cung Tuấn sầm mặt lại: "Từ nay về sau mày quay xuống bàn tao học luôn đi?"

"Đại ca, không phải là đang thảo luận à?"

"Nói nhiều quá." Cung Tuấn cười lạnh một tiếng.

Lục Sơ Hành bực bội quay sang Thích Vinh.

Lại chọc vào chỗ nào của đại ca rồi?

Trương Triết Hạn chọc chọc đầu bút lên giấy: "Tôi chưa biết ai với ai, bỏ phiếu như thế nào bây giờ?"

"Không biết ai thì tự bỏ phiếu cho mình đi." Cung Tuấn cầm điện thoại di động, bực bội: "Nói nhiều."

"Nhưng tôi không muốn tham gia... Tôi cũng cảm thấy phiền, tập luyện cũng mất thời gian." Trương Triết Hạn nhỏ giọng nói vài câu.

Cung Tuấn nghiêng đầu nhìn cậu một cái: "Phiền, chọn bừa đi."

Giọng không còn nóng nảy như vừa nãy nữa.

Trương Triết Hạn mím môi, cậu không biết chọn ai, nhưng vừa nãy có người nói muốn chọn người có ngoại hình đẹp, cũng không điền được tên ai.

Cong mắt nhìn chằm chằm gò má Cung Tuấn lúc lâu, cậu mới viết tên xuống.

Mười phút sau, Trương Kiến Thanh để lớp trường Bạch Huỷ thu phiếu của các bạn trong lớp, sau đó gọi thêm một nữ sinh nữa lên đọc phiếu, Bạch Huỷ phụ trách kiểm phiếu.

Trương Triết Hạn có chút ấn tượng với nữ sinh đọc phiếu này, là người đã nói với cậu về diễn đàn trường và nhóm lớp, hình như tên là Đoạn Thư Thư.

Cậu không chơi QQ, sau khi thêm nhóm lớp xong cũng không xem nữa, diễn đàn cũng vậy, hôm đó chưa kịp lưu lại ảnh, lúc mở lại bài viết đã không tồn tại, cậu cũng không lướt qua nữa.

"Bạch Huỷ..." Phiếu thứ nhất chính là tên của Bạch Huỷ.

Bạch Huỷ ngoại hình xinh đẹp, vừa trắng vừa gầy, tóc đuôi ngựa sạch sẽ thoải mái, thật khó để tưởng tượng, Cung Tuấn lại xuống tay đẩy em gái yếu đuối như vậy khóc lên.

Nhưng đây mới là phong cách của hắn.

"Cung Tuấn." Đọc đến tên Cung Tuấn, giọng Đoạn Thư Thư có chút kϊƈɦ động.

"Trương Triết Hạn."

Coi như bọn họ không muốn tham gia, cũng không cấm được mọi người bỏ phiếu, dù sao mọi người đều hiểu, tiêu binh chính là nhìn mặt mà.

Lớp bọn họ dù nữ chiếm số nhiều, nhưng nam cũng không nhất định là phải bỏ phiếu cho nữ.

"Trần Niên Nhất."

"Đoạn Thư Thư."
"..."

Đọc phiếu xong chừng mười phút đồng hồ, giờ đọc sớm cũng sắp hết.

Cuối cùng, Trương Kiến Thanh liếc nhìn số phiếu, phân phiếu rất vụn vặt, số phiếu cao nhất --- Cung Tuấn 6 phiếu, Trương Triết Hạn 6 phiếu.

Trương Kiến Thanh lại bắt đầu đau đầu.

Ông xem hạng ba --- Bạch Huỷ 5 phiếu.

"Úi, đại ca, là anh và bạn cùng bàn à, em thề là em không bỏ phiếu cho hai người! Em bỏ cho Bạch Huỷ! Dù sao cũng là bạn gái của Niên chó, dù sao cũng phải để cho nó chút mặt mũi."

Lục Sơ Hành vội vàng giải thích.

Cung Tuấn chống cằm hơi mở mí mắt lên: "Cho nên?"

"Không có gì... là... đại ca anh muốn tham gia hả?" Lục Sơ Hành lại hỏi: "Bạn cùng bàn cậu cũng vậy hả?"

Trương Triết Hạn liếc nhìn bảng đen, còn chưa kịp nói, Trương Kiến Thanh liền gọi tên hai người bọn họ: "Hai em là hai người có số phiếu cao nhất, nếu không có bất đồng, tôi sẽ báo lên, dựa theo kϊƈɦ cỡ của hai em để thiết kế đồng phục."

"Còn thiết kế đồng phục?"

"Phắc, đồng phục play hả? Nhà trường cũng biết chơi đấy..."

"Thật hâm mộ... Nhưng Cung Tuấn chắc không muốn tham gia đâu."

"Lớp trưởng và Trương Triết Hạn cũng được mà!"

"Nói nhỏ chút, lát nữa ông giáo nghe được ha ha ha ha ha."

"..."

Trương Kiến Thanh ho khan một tiếng.

Nói to thế mà có thể không nghe được hả?

Trương Triết Hạn do dự một lúc, cậu quả thật rất không tình nguyện tham gia, nếu như Cung Tuấn không tham gia, cậu cũng không muốn tham gia.

Cung Tuấn lúc nãy đã biểu lộ rõ, hắn sẽ không tham gia.

Trương Triết Hạn đẩy cái ghế về sau, đang định đứng lên từ chối, Cung Tuấn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.

"Không có ý kiến gì."

Cậu nghe giọng Cung Tuấn vang lên bên tai.

------oOo------

Chương 22: Số đo

Nguồn: EbookTruyen.Net

Phòng giáo viên.

"Lão Trương, lớp ông là hai nam sinh à?" Chủ nhiệm lớp tự nhiên bên cạnh nhìn thấy Trương Kiến Thanh dẫn hai nam sinh vào hơi ngạc nhiên, nhất là một trong số đó còn là người nổi tiếng toàn trường.

Trương Kiến Thanh sờ mũi: "Tôn trọng ý kiến học sinh mà." Mặc dù ông cũng không biết tại sao Cung Tuấn lại đồng ý, Cung Tuấn hình như không thích loại hoạt động này lắm, ông cũng chuẩn bị tinh thần để đổi người.

Cung Tuấn nửa tựa trêи tường, chân phải gập lên, một tay nhét trong túi, mắt hơi nhắm hình như là rất mệt mỏi.

Trương Triết Hạn đứng bên cạnh hắn: "Trước đó cậu bảo là không muốn tham gia mà nhỉ?"

Trương Kiến Thanh đang khom người tìm thước dây trong ngăn kéo.

Cung Tuấn quay đầu đi: "Đổi ý"

Trương Triết Hạn đột nhiên cười lên, mi mắt cũng cong lên: "Bởi vì người cộng sự là tôi sao?"

Không đợi Cung Tuấn trả lời, cậu lại bổ sung: "Tôi biết vì tôi mà."

Mặc dù không biết rốt cuộc là vì sao, nhưng Trương Triết Hạn cảm thấy đúng là như vậy, "Sinh tử chi giao" này, hình như có tác dụng thật.
Hừ, Cung Tuấn như thế này thật đáng yêu.

Cung Tuấn không nhịn được nhíu mày lại, Trương Triết Hạn vẫn thích được đằng chân lân đằng đầu.

Nếu không phải làm tiêu binh có thêm điểm thành tích, sao hắn chịu tình nguyện hợp tác chứ?

Trương Kiến Thanh vất vả quay đầu, lại nhìn thấy Cung Tuấn đang hung dữ nhìn Trương Triết Hạn, đầu ông lại đau nhói một trận: "Hai đứa đừng có mà đứng gần như thế! Còn nhớ số đo của mình không?"

Cung Tuấn làm gì mà nhìn ai cũng như kẻ thù thế.

Trương Triết Hạn sau khi trở lại không nhớ được lúc mười bảy tuổi kϊƈɦ thước của mình như thế nào, chỉ biết là đồ cậu đang mặc là size L, đồng phục trêи người cậu là size XL, cũng hơi lớn.

Nhưng ngày đó cậu thấy kϊƈɦ thước đồ thể ɖu͙ƈ của Cung Tuấn, là size XL.

Trương Kiến Thanh mặc dù nói như vậy, vị trí của hai người vẫn không thay đổi, nhiều lắm thì Cung Tuấn đứng hơi thẳng lên: "Cao 185, nặng 75..."

Trương Kiến Thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112