trong sinh chi muốn ban cùng b2n (42-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
to.

Cậu muốn lùi về sau, lại bị Cung Tuấn túm chặt lấy gáy, tay phải cũng bị đối phương giữ chặt hơn.

Cậu có thể cảm nhận được Cung Tuấn giày vò môi mình.

Loại cảm xúc này quá mức xa lạ, Trương Triết Hạn cảm thấy có vật gì đó hướng từ xương cụt cậu lên, khiến não cậu mất mây giây suy nghĩ.

Trương Triết Hạn cảm thấy mình không thể thở được, nhưng trêи thực tế, cậu hình như đã tự học được lấy hơi như thế nào.

Trương Triết Hạn hơi hé môi.

Nhưng Cung Tuấn cũng không đi sâu vào.

Có thể là do chỗ này không đúng lắm.

Có thể là vì tiếng bước chân của thầy chủ nhiệm ngoài cửa vẫn mãi không dứt.

Mấy phút sau, Trương Triết Hạn ngồi trêи mặt đất, từ từ tỉnh lại.

Cung Tuấn khá hơn cậu một chút, hai phút trước đã trở lại bình thường, hơi dựa vào cửa, cúi đầu khoé môi cong lên, chỉ là trong bóng tối nên Trương Triết Hạn không nhìn thấy.

Lúc sau, Cung Tuấn mở miệng trước.

"Đồ ăn." Còn hơi có chút giễu cợt.

Đại khái là đang nói, giống như bộ dáng của Trương Triết Hạn, vừa nãy hôn mình trước.

Trương Triết Hạn: "...?"

Trương Triết Hạn yên lặng hai giây: "Tấm thiệp kia, là ngày đó cậu viết tặng kèm với bánh ngọt nhỏ."

"Tôi không biết, để sót cùng với đồ trả cho Nhan Chỉ, Nhan Chỉ tới để trả đồ, không phải là tới tặng đồ."

...

Buổi tối mười một giờ, kí túc đã tắt đèn.

Trương Triết Hạn xoa xoa tóc sắp khô hẳn, ném khăn lông lên mép giường, tựa đầu vào giường nhắn tin cho Cung Tuấn.

Tính ra, từ khi ra khỏi phòng học cũ, Cung Tuấn không nói với cậu câu nào cả.

Mặc dù chuyện này bản thân gây ra, cũng là tự Cung Tuấn hiểu lầm, nhưng Trương Triết Hạn vẫn không nhịn được cười.

Cậu sờ môi một cái.

[SSSR: Tôi không có ý cười nhạo cậu, thề]

[SSSR: Anh Cung Tuấn ơi thỏ tai cụp ủ rũ.jpg]

[SSSR: Anh Tuấn Tuấn?]

[SSSR: Anh ơi?]

Trương Triết Hạn gửi vô số tin nhắn, như đá chìm đáy biển.

Cung Tuấn hiện tại sống chết không thèm để ý đến cậu.

Phòng 605.

Lục Sơ Hành nằm trêи giường như cá ướp muối, nhìn Cung Tuấn hít đất một lúc, lại sit up* một lúc, nhét miếng bim bim vào miệng, mập mờ không rõ: "Đại ca lại bị kϊƈɦ thích cái gì vậy?"

Lục Sơ Hành lật người, mặt đối mặt với Cung Tuấn.

"Giờ tự học buổi tối anh và bạn cùng bàn ra ngoài làm gì đấy? Đánh nhau thật à?"

Cung Tuấn không nói câu nào.

Từ sau khi trở lại lớp, vẻ mặt đen xì của đại ca hình như không tốt hơn chút nào, nhưng nhìn vẻ mặt của bạn cùng bàn rõ ràng là rất vui vẻ.

Điểm khác lạ duy nhất chính là khoé miệng của bạn cùng bàn hình như bị rách, nhìn cũng không giống bị đánh, dù sao thì nếu là đại ca hạ thủ, không thể nào chỉ là rách khoé miệng như vậy được.

Lục Sơ Hành gãi đầu một cái, Thích Vinh ở trêи giường ném cho hắn một cái cổ vịt: "Ăn nhiều chút giúp bổ não."

"Cổ vịt không bổ não mà." Tuy nói như vậy, Lục Sơ Hành lại ớ ra: "Không phải, mày đang nói chỉ số thông mình của tao có vấn đề phải không?"

"Ông đây phải trèo lên làm chết mày!"

Âm thanh náo loạn kí túc xá.

Cung Tuấn vẫn không nói tiếng nào sit up.

Sit up.

Sit.

Điện thoại để bên tay phải hắn, màn hình điện thoại sáng, là đoạn hội thoại của hắn và Trương Triết Hạn.

Không có ý cười nhạo mình?

Yêu tinh phiền phức cười vui vẻ như vậy.

Cung Tuấn suy nghĩ một chút, hô hấp nặng hơn.

Môi của yêu tinh phiền phức thật mềm.

Cung Tuấn ɭϊếʍ môi một cái, cảm thấy có chút ngọt, còn ngọt hơn cả đường.

Sau đó vẻ mặt hắn lại chuyển sang khó ở.

Cười nhạo hắn.

Khoảng chừng mười hai giờ, Trương Triết Hạn đã chìm trong giấc ngủ.

Màn hình điện thoại sáng lên một cái.

[Cung Tuấn: .]

Trương Triết Hạn trở mình.

Cậu lại nằm mơ, lần này địa điểm hình như ở trong xe, Cung Tuấn ngồi ở chỗ tài xế, cậu ngồi ở ghế bên cạnh.

Vẻ mặt Cung Tuấn rất khó ở, giống như bây giờ, cậu đưa vật trong tay cho Cung Tuấn.

Cung Tuấn hừ lạnh một tiếng, mở miệng hỏi cậu: "Người phụ nữ kia là ai?"

Cậu nghĩ lại một lúc: "Anh không phải là cũng quen sao? Là người mà anh giới thiệu của công ty anh đến bên bọn em làm nghiệp vụ đấy."

Cung Tuấn thừ ra hai giây, hình như có chút lúng túng: "Ừm, tối muốn ăn gì?"

"Ăn cay! Em muốn ăn gà cay!" Cung Tuấn muốn khởi động xe, hắn hình như đột nhiên lại nghĩ ra cái gì đó: "Chờ chút!"

Động tác của Cung Tuấn dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.

Đây là Cung Tuấn hai mươi bốn tuổi, Trương Triết Hạn nhớ rất rõ, mặt mũi của Cung Tuấn hai mươi tám tuổi khác với Cung Tuấn hai mươi tư tuổi rất nhiều.

Trong nháy mắt Cung Tuấn nghiêng đầu đó, cậu cũng nhổm từ ghế phó lái lên, cúi người đến trước mặt Cung Tuấn, hôn lên môi đối phương một cái, lại còn xấu xa cắn môi Cung Tuấn một chút.

...

Từ khi nỗ lực học tập, cuối tuần tới rất nhanh.

Tan học ngày thứ sáu, tiếng oán hờn vang khắp lớp.

Vì sắp tới liên thi, bài tập tuần này nhiều hơn trước đó rất nhiều.

Tống Dương khoác chiếc balo đầy ự đi ngang qua lưng Trương Triết Hạn, Lục Sơ Hành gặm kẹo que chặn ở cửa sau: "Lớp phó thể ɖu͙ƈ, cuối tuần ra ngoài chơi không?"

"Tuần này không được rồi, tao phải đi tập huấn."

"Vậy mày ở lại trường cũng được mà? Chỗ tập huấn cũng gần trường."

Vì Tống Dương và Trương Triết Hạn có quan hệ thân thiết, mấy ngày nay bổ sung thêm Lục Sơ Hành cũng bắt đầu thân thiết với Tống Dương, chủ yếu là hai người thường xuyên bơi trong biển drama, thành bạn thân cùng nhau hóng drama.

Mặt Tống Dương vẫn luôn cười đùa cợt nhả thoáng qua một tia mất tự nhiên: "Người nhà tao bắt về, ai mà không muốn tự do tự tại chứ!"

Lục Sơ Hành liếc nhìn cặp sách của hắn: "Mày lại không làm bài tập."

Mặc dù nói vậy, nhưng vẫn thả người ra.

Trương Triết Hạn sắp xếp bài tập của mình và bài tập của Cung Tuấn.

"Tuần này tôi phải về nhà."

Cậu muốn thu dọn nhà cũ một chút.

Cung Tuấn vốn đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe được lời của cậu, hơi hé mắt ra, ánh mắt rơi vào tay áo cậu xắn lên lộ ra một đoạn cổ tay: "Cái thuê ở bên ngoài kia á?"

Trương Triết Hạn lắc đầu một cái: "Không phải, là nhà tôi."

Lúc nói đến chữ "nhà" kia, Trương Triết Hạn dừng một chút.

Chữ này quá xa lạ, nơi đó cũng không tính là nhà.

Cung Tuấn nhàn nhạt ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.

Trương Triết Hạn nếu muốn nói, nhất định sẽ chủ đông nói. Ví như đêm hôm đó tại sao đột nhiên lại khóc như vậy, tại sao lúc bị bệnh đột nhiên lại gọi tên hắn, có thể khiến cho cậu ngừng khóc.

Cung Tuấn có thể từ trước đến giờ chưa khóc nhè bao giờ.

"Tối nay về luôn?" Mãi sau, Cung Tuấn nhấc mí mắt lên.

Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút: "Mai về, hơi xa, tối về thì muộn quá."

Cung Tuấn lại ừ một tiếng, lơ đãng hỏi Lục Sơ Hành: "Niên chó hẹn mấy giờ?"

Lục Sơ Hành và Thích Vinh đang chém gió, nghe thấy câu hỏi của hắn, liếc nhìn điện thoại: "Bảy giờ, nói đến Niên chó, người đâu rồi, sao lại đi nhanh như vậy, dù sao thì cũng là cùng nhau đi ăn tối sao không đợi mọi người cùng đi."

Vẻ mặt Trương Triết Hạn Trương xuống.

Trần Niên Nhất.

Trước không cảm thấy gì, nhưng giờ nhắc tới, Trương Triết Hạn lại không quá thoải mái.

Vì kiếp trước, Trần Niên Nhất vẫn luôn ở bên cạnh Cung Tuấn.

Cậu nghĩ, Trần Niên Nhất có phải là biết hết tất cả mọi chuyện hay không? Đoạn thời gian cậu mất trí nhớ đó, hẳn là thời gian Cung Tuấn đau khổ nhất cuộc đời, Trần Niên Nhất vẫn luôn bên cạnh hắn.

Chỉ một chi tiết này, đã đủ để Trương Triết Hạn cảm thấy khó chịu.

Kiếp trước, cậu thiếu sót quá nhiều.

Trương Triết Hạn xuất thần nửa phút, Cung Tuấn đã đứng sau lưng cậu, tay phải vòng qua người cậu dọn sách để trêи bàn.

"Cùng cậu đi ăn tối."

"Lằng nhằng."

Trương Triết Hạn ngừng hai giây: "Được, xong ngay đây."

Cung Tuấn không nghe cậu nói gì, vẫn đứng sau lưng cậu cùng cậu xếp sách vở.

Lục Sơ Hành chờ bên cạnh: "... Tư thế này có phải có gì đó là lạ không."

Thích Vinh liếc hắn một cái: "Lạ chỗ nào, mày không phải cũng hay vòng qua người tao lấy đồ sao?"

Cung Tuấn hình như nghe được hai người này nói chuyện, mi mắt nâng lên hết sức vô tình: "Chúng mày còn chưa đi hả?"

Học sinh trong lớp đều đi hết rồi, chỉ còn mấy người bọn họ lề mề.

"À, đại ca không đi cùng bọn em hả?" Lời vừa nãy Cung Tuấn gần như kề sát vào tai Trương Triết Hạn nói, bọn Lục Sơ hành đương nhiên không nghe thấy.

Cung Tuấn không kiên nhẫn nhíu mày lại: "Mày nói nhiều quá."

Lục Sơ Hành: "...?"

Thích Vinh một tay xách cặp sách của hai người, một tay lôi áo khoác của Lục Sơ Hành ném người ra ngoài: "Bai bai đại ca, bảy giờ gặp lại!"

Đám người đi khỏi, trong phòng học chỉ còn lại hai người.

Trời đã chuyển tối, đèn trong lớp cũng bị tắt đi.

Mới nãy Cung Tuấn vẫn duy trì khoảng cách một chút, giờ đây áp sát vào lưng Trương Triết Hạn, tựa như ôm người vào trong ngực, sát bên tai cậu.

"Nhớ ra một chuyện." Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào cổ Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn "Ừ?" một tiếng.

"Gì vậy?"

"Trước kia Trần Niên Nhất có nói thích tôi." Lúc Cung Tuấn nói lời này quá bình tĩnh giống như là đang nói một chuyện gì đó hết sức bình thường.

------oOo------

Chương 45

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trương Triết Hạn đáp một câu, cúi đầu tiếp tục thu dọn bài tập và một ít tài liệu học tập, dưới ánh sáng mờ tối hàm dưới thiếu niên xinh đẹp hơi cử động, hơi thở Cung Tuấn vẫn còn sát bên tai cậu.

Trước đây Trương Triết Hạn cũng đã biết Trần Niên Nhất có cảm tình với Cung Tuấn, chỉ là không biết Trần Niên Nhất thật ra đã nói thẳng với Cung Tuấn, trong lòng không biết là có cảm giác gì, giọng nói vẫn dịu dàng như bình thường: "Cậu lùi về sau một chút đi, lỡ có người nhìn thấy sẽ không hay đâu."

Nói xong, đầu cậu nghiêng sang một bên, chân xê dịch về trước nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Cung Tuấn.

Giờ vẫn đang ở trong lớp, mặc dù mọi người đã đi hết rồi, nhưng biết đâu lại có học sinh lớp khác hoặc giáo viên đi ngang qua, tư thế của hai người như thế này kể cả là hai nam sinh cũng quá là mập mờ.

Vẻ mặt Cung Tuấn vẫn luôn giữ bình tĩnh cuối cùng cũng có vết nứt.

Hắn liếc nhìn bên ngoài lớp học, đã qua kì cao điểm tan học, sân trường đã vắng lặng trở lại, chỉ có thi thoảng vang đến tiếng nói và tiếng đóng cửa phòng dưới tầng.

"Ai nhìn thấy?" Khoé môi Cung Tuấn cong xuống, sầm mặt khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn nghe lời buông lỏng hai cánh tay ôm Trương Triết Hạn ra, dời sang bên cạnh một bước, cướp lấy cặp sách của Trương Triết Hạn vác lên vai mình.

Trương Triết Hạn không thể làm gì ngoài nhìn thấy vẻ mặt "ông mày rất không vui" của hắn, tay phải nắm lấy cánh tay của Cung Tuấn.

Trêи người Cung Tuấn hình như chỗ nào cũng cứng rắn, cảm giác lúc xuống tay và lúc nắm tay mình không giống nhau, bắp thịt đẹp đẽ được giấu sau bộ đồng phục.

Hừm, ngoại trừ môi là mềm mại.

Tai đang ẩn dưới tóc hình như nóng lên.

Trương Triết Hạn giải thích: "Tôi nói là lỡ như có người nhìn thấy."

Cậu không phải là một đứa trẻ mười bảy tuổi, lo xa hơn Cung Tuấn rất nhiều, mặc dù là cậu quyết định sẽ sánh bước cùng Cung Tuấn, nhưng cậu lại không muốn đoạn tình cảm này bị lộ ra quá sớm.

Cậu có thể chịu được cảnh người khác chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng Cung Tuấn không đáng chịu ánh mắt coi thường của người khác, cậu cũng không muốn Cung Tuấn bị những người không thể tiếp thu thứ tình cảm này chỉ trích, có lẽ một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra tình cảm của bọn họ, nhưng không phải bây giờ.

Thật ra thì lời Trần Niên Nhất nói trước đây cũng có phần đúng, loại chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến Cung Tuấn, gia đình của Cung Tuấn, tương lai của Cung Tuấn...

Vì chuyện suy nghĩ trong lòng, bước chân Trương Triết Hạn rất chậm.

Cung Tuấn dứng lại trước mặt cậu, chờ cậu ra khỏi cửa lớp mới đưa tay khép cửa lại, vẻ mặt vẫn khó ở như vừa nãy.

"Anh à, đừng tức giận mà." Trương Triết Hạn nhấc mí mắt, nắm tay đối phương chưa buông xuống: "Về kí túc lại nói tiếp được không?"

Cậu ngước đầu, đốm sáng ở đáy mắt chuyển động, vì cố gắng đè thấp giọng, giọng nói mềm mại hơn bình thường một chút, lại giống như đang làm nũng.

Cung Tuấn mím môi mấy giây, cứng đờ nghiêng đầu sang bên cạnh, tầm mắt chuyển sang cái tay Trương Triết Hạn đang nắm lấy hắn kia, giọng cứng rắn: "Không tức giận."

Nhìn hắn giống người nhỏ mọn như vậy sao?

Hắn cũng biết là không nên để người khác nhìn thấy, dù sao thì hai người vẫn đang ở trường.

Yêu tinh nũng nịu nghĩ hắn là thằng nhóc cái gì cũng không biết sao?

Trương Triết Hạn đẩy hắn về phía trước: "Đi thôi, về kí túc, cậu còn phải đi tụ tập với bọn Trần Niên Nhất nữa đấy, sắp sáu rưỡi rồi."

Nhắc tới Trần Niên Nhất, vẻ mặt Cung Tuấn vừa trở lại bình thường một chút lại dần dần hoá đen.

Hai người đi xuống cầu thang, Trương Triết Hạn cùng Cung Tuấn sau lưng còn kéo theo dây đai balo, trêи cầu thang chỉ có hai người bọn họ, tiếng bước chân dần dần được phóng đại.

Trương Triết Hạn nghĩ nghĩ một lúc mới mở miệng: "Trước kia Trần Niên Nhất có hỏi tôi."

Bước chân Cung Tuấn dừng lại, Trương Triết Hạn vẫn tiếp tục bước xuống, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục đuổi theo.

"Cậu ấy hỏi tôi có phải thích cậu hay không."

Suy nghĩ kĩ một chút, Cung Tuấn hình như từ đợt đó đột nhiên nói với

Lục Sơ Hành là có người mình thích, khi ấy cậu còn tưởng rằng

Cung Tuấn thích người khác."

Cung Tuấn khẽ nhíu mày.

Trương Triết Hạn có vẻ như nhận ra được biến đổi của hắn, nắm lấy cổ tay

hắn trấn an, lại lập tức buông ra: "Tôi không phủ nhận."

Cung Tuấn vác hai cái balo trêи vai, khoé môi cong lên lập tức lại hạ xuống: "Ừm, lúc nào thế?"

Hắn cũng không để Trương Triết Hạn trả lời, lẩm bẩm nói: "Vẫn còn quá sớm." Giọng nói khó giấu được sự vui mừng, như nghe được một tin tốt lành, nhưng lại là nín cười.

Trương Triết Hạn khẽ cười một tiếng: "Ừ, quá sớm."

"Vậy nên cậu cũng không cần lo tôi sẽ vì cậu đi ăn cơm cùng Trần Niên Nhất mà giận dỗi, nếu như trước đó tôi không biết tình cảm mà cậu ấy dành cho cậu, cậu không nói tôi cũng không biết cậu ấy thích cậu."

"Cậu ấy là bạn từ nhỏ của cậu, tôi sẽ không nghĩ ngợi linh tinh gì đâu."

Nói mới để ý, cậu còn để ý đến đoạn thời gian đó ở kiếp trước Trần Niên Nhất vẫn luôn ở bên cạnh Cung Tuấn hơn, không phải hiện tại vì thấy tình hướng của mình có vấn đề, lại hèn nhát hẹn hò với nhiều cô gái để che giấu tình cảm thực của mình, dù hắn không dám đối mặt với việc mình thích một thằng con trai, cũng không nên dùng phương thức này để đánh lạc hướng.

Như vậy là không công bằng với các cô gái kia, cũng không công bằng với tình cảm của hắn.

Thích một người cũng không có gì là sai cả.

Cung Tuấn vô cùng lạnh lùng hừm một tiếng: "Ai thèm lo cậu nghĩ ngợi linh tinh gì chứ."

Hắn chỉ không muốn giấu giếm chuyện gì với yêu tinh phiền phức thôi, biết đâu đến lúc đó yêu tinh phiền phức lại khóc thút thít ôm lấy hắn nói anh ơi đừng đi mà.

Đến lúc đó dỗ cậu thì quá phiền phức, Cung Tuấn ghét nhất là dỗ người khác.

Trương Triết Hạn biết tính hắn, cũng không nói nhiều nữa, chỉ cười, mi mắt cong cong, hai người sóng vai đi.

Cung Tuấn hạ mi mắt, có chút muốn nắm lại tay Trương Triết Hạn.

Chỉ là hai người đã xuống tầng, đi về phía kí túc xá, dưới ánh tà dương hai bóng người cách toà phòng học càng ngày càng xa.

...

Quán ăn nhỏ bên ngoài trường, Trần Niên Nhất tự rót rượu cho mình.

Quán ăn này mở ở đây đã nhiều năm, không xa trường Văn Lễ lắm, gần trường trung học phụ thuộc Văn Lễ hơn một chút, trước kia bốn người bọn họ không muốn ăn cơm ở nhà ăn, lười mua đồ bên ngoài sẽ thường xuyên đến ăn ở đây.

Bốn người ngồi một chỗ có hơi ngại ngùng.

Lục Sơ Hành nhét thức ăn đầy miệng: "Gì vậy, sao mọi người không ăn, làm em động đũa cũng thấy ngại."

Thích Vinh nhìn hắn một cái: "Mày đang ăn rất vui vẻ mà."

Cũng sắp đớp hết mấy đĩa thức ăn trước mặt rồi.

Trần Niên Nhất cười một tiếng: "Lâu rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài chơi LOL."

Lục Sơ Hành đồng tình với hắn: "Chuẩn chuẩn, moẹ nó, tao ngày nào cũng chơi game điện thoại sắp tự kỉ mẹ rồi, vấn đề lại đại ca không kéo tao."

Cung Tuấn nhấp một ngụm nước trà: "Sắp liên thi rồi."

Lục Sơ Hành: "..."

"Sao lại nói mấy chuyện không liên quan đến chúng ta vậy."

Cung Tuấn hơi nhấc mi mắt lên: "Có liên quan đến tao."

Thậm chí là rất có liên quan.

Trương Kiến Thanh đồng ý với kế hoạch đôi bạn cùng tiến của hắn, kì hạn chính là thành tích lần liên thi này, nếu như thành tích của Trương Triết Hạn không có tiến bộ so với lần thi tháng, hai người rất có thể sẽ phải tách ra.

Mặc dù hắn có thể xin đặc quyền từ Trương Kiến Thanh, nhưng hắn vẫn muốn dùng thành tích để giữ lại chỗ ngồi.

Trần Niên Nhất thấy đề tài bị lái đi, cúi đầu xuống: "Tối nay có muốn đi chơi LOL không?"

Lục Sơ Hành a một tiếng: "Buổi tối tao hẹn với bạn cùng bàn chơi Vương giả rồi, hay là tất cả chúng ta cùng chơi Vương giả đi?"

Nghe được lời của Lục Sơ Hành, Cung Tuấn híp mắt một cái.

Hẹn với yêu tinh phiền phức?

Hẹn lúc nào, sao hắn không biết?

Biết kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi là tốt, nhưng --- lén lút hẹn chơi game sau lưng mình.

Có lẽ đã phát hiện ra ánh mắt bất mãn của Cung Tuấn, Lục Sơ Hành sờ mũi: "Đại ca, là anh từ chối mà, buổi trưa em có hỏi anh rồi, anh bảo là không chơi."

Cung Tuấn lại lần nữa híp mắt.

Hình như đúng là có chuyện như vậy, lúc đấy hắn từ chối luôn.

Nụ cười giả bộ của Trần Niên Nhất có chút không giữ được nữa.

Người hắn thích thích Trương Triết Hạn.

Người anh em cùng lớn lên với hắn chọn Trương Triết Hạn.

Lục Sơ Hành thấy bầu không khí có gì đó sai sai, khoác cổ Trần Niên Nhất: "Cái này, thì cũng là theo thứ tự mà, là tao hẹn với bạn cùng bàn trước, giờ đổi ý cũng không được, để tao hỏi bạn cùng bàn xem có muốn ra ngoài đánh LOL không."

Trần Niên Nhất lắc đầu một cái, đuôi mắt đào hoa khẽ cong lên: "Tao chỉ hỏi một chút thôi, bọn mày không rảnh cũng không sao."

Nhưng ngón tay đã không tự chủ được mà siết chặt ly rượu, ngửa đầu uống gần nửa ly, hắn mới nhìn sang Cung Tuấn.

Cung Tuấn nhận ra, không kiêng nể mà đối mắt với hắn, không lúng túng chút nào.

Dường như hắn đã không còn nhớ những lời mà ngày đó Trần Niên Nhất đã xúc động nhất thời nói ra.

"Đại ca, em kính anh một ly." Trần Niên Nhất rót cho mình một ly đầy, lại nâng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112