trong sinh chi muốn ban cùng b2n (42-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
được.

Trương Triết Hạn vẫn luôn van xin tha mạng, còn gọi cả "anh".

May mà quá trình này chưa tới một phút, chỉ là Trương Triết Hạn bị hắn ép đến mức mồ hôi nhễ nhại, cậu thậm chí còn nghi ngờ người này đang trả thù mình.

"Lần sau tê chân sẽ không nói cho cậu nữa."

Cung Tuấn đứng lên cười hừ một tiếng, tầm mắt không dám nhìn sang Trương Triết Hạn, có thể vì lúc nãy bị bóp chân rất khó chịu, đôi má Trương Triết Hạn đỏ hồng, đáy mắt ngập nước.

"Cậu còn muốn có lần sau nữa?"

Bóp chân cho cậu đơn giản là một loại hành hạ.

Trương Triết Hạn còn chưa kịp phản bác, giọng oang oang của Lục Sơ Hành đã truyền tới: "Bạn cùng bàn cậu sao thế! Cứ như vừa gặp ma ấy!"

Mặt Cung Tuấn lập tức khó ở.

Trương Triết Hạn: "..."

Trương Triết Hạn chỉ có thể đáp.

Lục Sơ Hành vẫn không buông tha: "Nhìn thấy ma gì! Nói xong chơi game!"

Trương Triết Hạn quên mất chuyện này.

Lúc Lục Sơ Hành hỏi cậu, cậu đang làm bài tập, thật ra thì không nghe rõ Lục Sơ Hành hỏi gì, tuỳ tiện đồng ý.

Cung Tuấn quả thực không thể nhịn được nữa, đẩy Trương Triết Hạn vào bên trong, mở cửa phòng 607, rồi mở cửa phòng 605.

Tiếp theo là tiếng gào khóc còn thê thảm hơn trước của Lục Sơ Hành.

Thật may là lúc đó kí túc xá không có ai...

Không đúng, có thể là tầng dưới vẫn có người, Trương Triết Hạn cũng nghe thấy tiếng thét chói tai ở tầng dưới, chắc là cho rằng ma quỷ trêи tầng đang lộng hành.

Dùng phương thức đặc biệt để an ủi bạn trai xong, Trương Triết Hạn sờ trán vừa mới bị bạn trai hôn, cười vui vẻ đi tắm, sau đó lên Wechat gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, đi ngủ sớm cho Cung Tuấn.

Cậu còn tưởng rằng đêm nay mình sẽ lại nằm mơ, kết quả là cả đêm không mơ gì, mãi đến lúc đồng hồ báo thức kêu vang cậu mới tỉnh lại.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, tối qua có một trận mưa nhỏ, không khí trong lành hơn trước rất nhiều, chỉ là nhiệt độ cũng hạ xuống theo, buổi sáng Trương Triết Hạn hắt hơi một cái, cũng may là là không bị ngứa mũi.

Vì cẩn thận, cậu tìm áo lông mặc vào.

Sắp xếp lại đồ đạc, Trương Triết Hạn vác túi chuẩn bị ra cửa, cậu muốn đến nhà cũ lấy ít đồ.

Vừa mở cửa kí túc, bóng lưng Cung Tuấn liền đập thẳng vào mắt cậu.

Cũng không biết đã đợi ở đây bao lâu, Cung Tuấn khép mắt, rõ ràng là dáng vẻ cực kì mệt mỏi, trong tay là cặp lồng giữ nhiệt, cũng không chịu đặt trêи đất.

Trương Triết Hạn đứng ngẩn ra ở cửa.

Cũng không biết người này đã đợi ở ngoài bao lâu, cậu sờ cổ tay

Cung Tuấn một cái, may mà chưa bị lạnh, thời tiết như thế này mà

Cung Tuấn chỉ mặc một chiếc áo hoodie.

Bị động tác của Trương Triết Hạn làm phiền, Cung Tuấn lập tức tỉnh lại, nắm ngược lại cổ tay Trương Triết Hạn.

Nhận ra là cậu, cũng không buông lỏng tay, chỉ cười giễu trong tư thế này: "Còn tưởng cậu không bò dậy được."

Trương Triết Hạn không rụt tay về, đứng một chỗ: "Có lạnh không."

Cung Tuấn ngáp một cái: "Cũng không phải trời đông giá rét."

"Ăn sáng xong rồi đi."

Trương Triết Hạn ò một tiếng, dắt người vào trong phòng.

Đồ ăn sáng rõ ràng là nhà Cung Tuấn làm, hai bát cháo trong cặp lồng giữ nhiệt, hai phần sủi cảo, hai phần thang bao.

Mùi thơm bay khắp phòng ngủ.

Trương Triết Hạn còn chưa mở miệng hỏi, Cung Tuấn đã cướp lời: "Tại cô giúp việc làm nhiều thôi."

Trương Triết Hạn ừ một tiếng, không vạch trần hắn.

Cô giúp việc nhà ai đó chưa đến sáu giờ sáng thứ bảy phải dậy để làm hai suất đồ ăn sáng gửi cho cậu thiếu gia ở trường.

------oOo------

Chương 47

Nguồn: EbookTruyen.Net

Nhà cũ thật ra là tiểu khu nằm cạnh trường trung học số 1, đi mười mấy trạm xe buýt là đến.

Trương Triết Hạn không muốn đi vào buổi tối vì không muốn đêm ngủ lại đó.

Những kí ức hồi còn bé thật ra rất mơ hồ, đã nhiều năm như vậy, Trương Triết Hạn rốt cuộc cũng hiểu, người thân thực sự của cậu, chỉ có người cha đã qua đời của cậu.

Tiểu khu tương đối cũ kỹ, nhưng vẫn rất nhiều người ở, hầu như là thế hệ cha mẹ.

Lúc Trương Triết Hạn đi vào, trêи đường vẫn còn nhiều cô chú đang tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, nhìn thấy cậu ai cũng tò mò, Trương Triết Hạn lễ phép cười đáp lại,

Nhà cũ lúc bình thường không có người ở, nhưng vẫn rất sạch sẽ, trước kia Trương Triết Hạn không vui thì sẽ len lén chạy đến đây, quét dọn phòng một chút, nhưng đều là bị bà mẹ kia lừa gạt.

Người đàn bà kia hình như là coi đoạn hôn nhân của bản thân và cha cậu là một nỗi sỉ nhục, không cho phép cậu được nhắc đến, không cho phép cậu được nhớ lại.

Trước kia cậu cảm thấy có thể người đàn bà đó đau lòng, sau này mới hiểu, là bà ta chán ghét, thậm chí còn ghét chính người con trai ruột của mình, nuôi mình lớn chẳng qua là vì bà ta vẫn còn chút hảo tâm, một khi chạm đến vấn đề lợi ích của bà ta, thì sẽ ngay lập tức vứt bỏ mình.

Hình như... Kiếp trước bà ta mời mình đến tham gia bữa tiệc sinh

nhật của em trai, chỉ vì chồng hiện tại của bà ta hỏi tại sao thân thích của bà ta không tham gia.

Trương Triết Hạn nghĩ, nghĩa vụ của người đàn bà kia là nuôi mình lớn, cậu yên dạ yên lòng mà cầm tiền của bà ta.

Cậu cũng sẽ không bị lay động như kiếp trước nữa.

Nếu có thể, trừ những thứ này ra, cậu không muốn gặp lại nữa.

Kiếp trước, trước khi cậu trở thành người thực vật, gia đình mới của người đàn bà kia phá sản, nhìn bà ta không ổn chút nào.

Nhưng bản thân mình cũng không cảm thấy vui vẻ.

Trương Triết Hạn ngồi một lúc trêи ghế sofa, sau đó vào phòng ngủ của cha dựa theo trí nhớ tìm được giấy kiểm tra trong ngăn kéo, đã rất cũ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Còn một số vật lẻ tẻ, ảnh hồi nhỏ của cậu lác đác không được vài tấm, tiền mừng tuổi trước kia giấu ở chỗ này...

Dọn dẹp nhà một lần, Trương Triết Hạn thở phào nhẹ nhõm, hôm nay cậu mặc áo lông, mồ hôi vã ra.

Nghỉ ngơi một lúc, còn chưa kịp đi, cánh cửa đã bật mở.

Văn Thiến giữ gìn rất tốt.

Bà ta bây giờ, không thể nhìn ra đã là mẹ của hai đứa trẻ, ngoại hình Trương Triết Hạn đẹp thật ra phần lớn được di truyền từ Tống Thiến.

Trong nháy mắt mở cửa kia, hai người nhìn nhau một cái.

Cũng không ngờ rằng sẽ gặp đối phương ở chỗ này.

Trương Triết Hạn ngạc nhiên mấy giây, há miệng một cái, vẫn không thể gọi

một chữ "Mẹ".

Ngược lại là Văn Thiến mở miệng trước: "Mày tới đây làm gì?"

Bà quả thật rất ngạc nhiên, tiến về phía trước hai bước.

Trương Triết Hạn lùi về phía sau một bước: "Đến lấy ít đồ, giờ tôi về trường."

Trước kia cậu tìm hết cách này đến cách kia cũng không thể gặp được Văn Thiến, nhưng hôm nay lại gặp nhau như vậy.

Trong lòng Trương Triết Hạn không nói được là đang có cảm giác gì.

Văn Thiến quét từ đầu đến chân cậu một cái, hai người đúng là lâu không gặp, bà cũng không biết Trương Triết Hạn đã cao như vậy rồi: "Cuối tuần sau..."

Lúc gặp mặt, giọng điệu của Văn Thiến không giống như lúc gửi tin nhắn, có thể là do hoàn cảnh sống bình thường của bà ta, lúc nói chuyện rất nhẹ nhàng, giống như một người đàn bà giàu có sống trong nhung lụa.

Trương Triết Hạn đi vòng qua bà, không quay lại nhìn, kéo cửa ra: "Tôi không đi, tôi còn phải học."

Cậu không muốn giả bộ, lười giả bộ.

Văn Thiến bị thái độ này của cậu làm cho không biết làm thế nào, bà không thể tin Trương Triết Hạn sẽ chăm chỉ học tập.

Còn chưa kịp nói gì, Trương Triết Hạn liền đóng cửa lại.

Căn phòng mới được quét dọn, rất sạch sẽ.

Văn Thiến đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng lại, ngón tay không ngừng vuốt ve quai túi xách hàng hiệu đang xách trêи tay, nhưng móng tay bà rất dài, nếu như mạnh quá, ngón tay sẽ

gãy.

...

Trương Triết Hạn ra khỏi tiểu khu, mới cảm thấy buồn bực ở ngực tản ra.

Nói không hận Văn Thiếu nhất định là giả, tâm tư không lay động khi nhìn thấy bà ta cũng là giả.

Thời gian còn sớm, mới hơn chín giờ.

Cậu gửi tin nhắn cho Cung Tuấn, hỏi hắn buổi trưa muốn ăn gì, sau đó khoác balo vòng vo không mục đích một lúc, hình như không có chỗ nào có thể đi nữa.

Tạm thời không muốn về kí túc, cũng không muốn về căn phòng cho thuê, nơi đó không thể gọi là nhà.

Còn tưởng rằng sáng dậy sớm như thế, Cung Tuấn vẫn còn đang ngủ nướng, không ngờ rất nhanh đã nhận được tin nhắn của Cung Tuấn.

[Cung Tuấn: Đang ở đâu?]

[SSSR: Cậu muốn đến đây hả?]

Cậu gửi vị trí cho Cung Tuấn.

Phòng 605, hai người Lục Sơ Hành và Thích Vinh trêи đầu vẫn còn hai cái ổ gà.

"Công viên giải trí! Chắc chắn là công viên giải trí! Hôn hôn trêи đỉnh vòng quay!"

"Tao quá lãng mạn rồi phải hông! Cô gái nào yêu tao nhất định sẽ cực kì hạnh phúc!"

Lục Sơ Hành tra bản đồ Baidu.

Thích Vinh: "..."

"Cuối tuần chắc nhiều người lắm."

"Đại ca, là em gái lớp nào vậy! Tại sao bọn em không biết chút xíu gì hết!"

Thích Vinh im lặng một lúc, có thể chỉ mình mày không biết thôi.

Mặt Cung Tuấn không nhịn được: "Không có em gái."

"Có thể chọn một chỗ nào nghiêm túc không?"

Hắn mới chỉ hỏi một câu cuối tuần có thể đi chơi ở đâu, Lục Sơ Hành hưng phấn cái gì vậy.

"Vậy thì quán nét thôi..." Vừa nghe không phải con gái, Lục Sơ Hành liền nhụt chí: "Ò đúng rồi, có phải đón bạn cùng bàn không, lúc trước bạn cùng bàn bảo hôm nay muốn đi ra ngoài."

Não Lục Sơ Hành cuối cùng cũng chịu hoạt động.

Ngay cả Thích Vinh cũng bội phục hắn.

"Đại ca, nếu không anh chờ em với Vinh Vinh chút! Bọn em đi với, có thể cùng đến quán nét chơi LOL, em hỏi Niên chó chút..."

Thích Vinh: "..." Hắn đánh giá Lục Sơ Hành hơi cao rồi.

Còn không đợi Cung Tuấn kịp nổi giận, Thích Vinh liền bịt mồm Lục Sơ Hành lại, lôi hắn vào nhà vệ sinh: "Trước hết mày có thể rửa đống ghèn mắt của mày được không!"

...

"Con muốn ăn kem!"

"Không được, kem ly quá lạnh, không thể ăn cái đó."

"Con ngoan chút đi, ăn khoai tây chiên được không?"

Mẹ trẻ đang dỗ dành bé gái mới năm sáu tuổi, con gái vẫn la hét đòi ăn kem, cuối cùng mẹ trả không dỗ được, dứt khoát ôm con gái vào ngực mắt không thấy thì không đòi nữa.

Trương Triết Hạn thu hồi tầm mắt, ngẩng lên nhìn về phía Cung Tuấn đang sầm mặt, tâm trạng buồn bực trước đó sau khi thấy Cung Tuấn đã vơi đi rất nhiều: "Cậu có muốn ăn kem không?"

Gần đấy không có hàng quán nào để bọn họ ngồi, hai người chỉ có thể tìm một quán McDonald"s, việc làm ăn cuối tuần của McDonald"s rất tốt, còn mấy học sinh đang ngồi bên trong cùng làm bài tập.

Cung Tuấn im lặng một lúc: "Không ăn."

Hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giữ bí mật về sở thích ăn ngọt của mình, không kiểm soát được mà ăn kẹo trước mặt Trương Triết Hạn thì cũng được đi, giờ còn bảo hắn ăn kem.

Nếu vậy thì hình tượng của hắn chắc chắn sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Nhưng Trương Triết Hạn không nghe lời hắn, sau khi hỏi xong liền lập tức đứng dậy xếp hàng, tốc độ nhanh đến mức không cho Cung Tuấn có cơ hội từ chối lần hai.

Trong thời gian chờ đợi, Cung Tuấn ngồi nhấp nhổm không yên.

Mấy lần muốn gửi tin nhắn cho Trương Triết Hạn bảo cậu trở lại.

Mặc dù nhiều người xếp hàng, nhưng làm kem rất nhanh, Trương Triết Hạn mua loại bình thường nhất, một lớp ốc quế bao lấy kem trắng bên

trong, mùi rất ngọt, còn rất lạnh.

Trương Triết Hạn cắn phía trêи kem một cái, thoải mái híp mắt một cái.

Cậu thật ra không thích ăn ngọt, nhất là loại kem ăn được một nửa đã thấy ngấy này, nhưng có thể là tâm tình hôm nay không tốt lắm, lại có thể vì cô bé vừa nãy ồn ào lâu như vậy nên muốn ăn.

Cung Tuấn mặc dù ngoài miệng nói không ăn, nhưng lúc Trương Triết Hạn đưa cho hắn, vẫn nhận lấy.

Vẻ mặt Cung Tuấn "Là cậu bắt tôi phải ăn đấy", chậm rãi cắn, ánh mắt thình thoảng dán vào mặt Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn cắn, má bên phải lồi lên, bên mép vẫn còn màu trắng của kem, miệng hắn theo bản năng ɭϊếʍ ɭϊếʍ bên mép.

Cung Tuấn cảm thấy kem hơi nóng.

Hắn nhìn sang chỗ khác, còn bị Trương Triết Hạn bắt được, nhưng cậu đã nhanh ăn xong rồi.

"Ăn trưa xong trở về không?"

Trương Triết Hạn ăn xong, bên mép vẫn còn dính một ít, nghe được lời hắn nói thì ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt: "Được, ăn gì vậy?"

"Đúng lúc bọn Lục Sơ Hành bảo mua cơm."

Cung Tuấn cảm thấy nhiệt độ hôm nay khoảng ba mươi độ.

Hắn ăn phần ốc quế rồi, Trương Triết Hạn vẫn còn chậm rì rì.

Cung Tuấn híp mắt nhìn chằm chằm cậu một lúc, bọn họ ngồi cạnh cửa sổ, người bên ngoài cửa sổ không ngừng đi qua đi lại, tiếng nhân viên và khách hàng vang lên liên tục trong quán, nhưng thời khắc này, trong mắt Cung Tuấn dường như chỉ có Trương Triết Hạn.

Nam sinh hơi cúi đầu, dồn hết tâm chí vào que kem, thỉnh thoảng còn ɭϊếʍ khoé môi.

Cung Tuấn ho nhẹ một tiếng, lần này ép tầm mắt của mình dời đi chỗ khác, một câu thúc giục cũng không nói ra được.

Cảm giác giống như sống cùng với người này, chậm chạp một chút cũng không quan trọng.

Chỉ là cảm thấy nóng.

Trương Triết Hạn vừa mới ăn hết ốc quế bên ngoài, Cung Tuấn dựa lưng vào ghế nghịch điện thoại, tìm xem gần đó có quán cơm trưa nào được đánh giá tốt hay không.

Nơi này mặc dù không xa trường lắm, nhưng bọn họ không quen.

Chưa kịp mở miệng, Cung Tuấn vẫn đang nhìn điện thoại liền rút ra hai tờ khăn giấy, nửa người ghé tới, bàn tay cực kì thô lỗ lau mép Trương Triết Hạn hai cái.

Còn không quên phàn nàn: "Ăn bẩn chết đi được."

Tuy nói như vậy, ánh mắt vẫn luôn dính lên mặt Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn cong mắt: "Ừm, cảm ơn anh."

Tay Cung Tuấn run một cái.

Người này gần đây càng ngày càng thích gọi anh.

Đờ mờ.

Ăn xong kem, Trương Triết Hạn cũng muốn tìm quán ăn gần đó, còn chưa lấy điện thoại ra, Cung Tuấn liền đẩy điện thoại của mình đến.

"Xem xem ăn gì."

Không ngờ người này lại đưa điện thoại cho mình như vậy, dù sao thì điện thoại cũng là vật riêng tư của mỗi người, trong nháy mắt Trương Triết Hạn ngẩn người ra.

Cậu cúi đầu liếc nhìn, Cung Tuấn làm một bản ghi nhớ, xếp các quán xung quanh lại, bảo sao lúc lúc gõ chữ như điên vậy.

Cậu chọn, Cung Tuấn tựa lưng vào ghế rủ mi nhìn cậu.

Khoảng hai phút sau, Cung Tuấn nghiêng người về phía trước: "Hôm nay câu về nhà có phải đã gặp phải chuyện gì rồi không?"

Giọng rất cứng rắn.

Rõ ràng là lúc bình thường chưa bao giờ chủ động hỏi chuyện người khác.

Hỏi xong, bản thân hắn cũng im luôn.

Trước Trương Triết Hạn có nói cố gắng để về trước buổi trưa.

Nhưng khoảng chín giờ sáng đã nhắn tin cho mình, còn cách buổi trưa một khoảng thời gian rất xa.

"Ừ?" Trương Triết Hạn bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa kịp mở miệng trả lời hắn thì một giọng nói mềm mại cắt đứt đoạn đối thoại của hai người.

Sắc mặt Cung Tuấn lập tức tối lại, một bé gái còn thấp hơn cả cái bàn dán lấy chân hắn, cầm điện thoại trong tay: "Anh ơi, em chào anh."

Cung Tuấn: "..."

Hắn không thích trẻ con, nhưng vẫn cứng rắn ừ một tiếng.

Trương Triết Hạn lại cười, đưa tay sờ đầu bé gái một cái.

Bé gái rụt sang bên cạnh một cái, hai mắt mở to liếc nhìn Trương Triết Hạn, lại đầy nghi ngờ liếc nhìn Cung Tuấn, sau đó lại quay đầu liếc nhìn.

Dường như hết sức khó khăn.

Trương Triết Hạn nhìn theo ánh mắt cô bé, thấy một cô gái tầm tuổi bọn họ đang khoa chân múa tay, hình như chú ý tới ánh mắt của Trương Triết Hạn, lập tức nấp sang một bên.

"Cái đó---muốn xin Wechat của anh trai áo đen---" Giọng cô bé non nớt, mãi mới nhớ ra lời chị dặn dò, giơ điện thoại qua đỉnh đầu, giương mắt nhìn Cung Tuấn, sau đó mắt lại nhìn Trương Triết Hạn.

Dễ dàng nhận ra, trong mắt cô bé, rõ ràng anh trai nhỏ mặc áo lông này đẹp trai hơn.

Cung Tuấn vào trong ngồi, cũng không để ý đến cô bé đáng yêu:

"Không có Wechat."

Hết sức lãnh khốc vô tình.

Trương Triết Hạn cười một tiếng, cúi người sờ đầu cô bé một cái, giọng vô cùng dịu dàng: "Em tên là gì?"

Cung Tuấn liếc cậu một cái, nụ cười trêи mặt thiếu niên gần như biến mất.

Mặt bé gái lập tức đỏ lên, cũng không biết là bị từ chối hay được sờ đầu, không đáp lại liền chạy đi, vùi mặt trong ngực chị, không dám ngẩng đầu.

"Cậu như vậy cô bé sẽ sợ cậu đấy." Hai người thu dọn đồ đi ra ngoài.

Cung Tuấn đi theo sau Trương Triết Hạn, giúp cậu chỉnh balo một chút, hừ nhẹ: "Vậy tôi cho Wechat nhé?"

Trương Triết Hạn dừng chân: "Không được."

Cung Tuấn cười nhạt, "Không đi nữa, lại khiến Wechat của cậu thêm bạn."

Người nghe lùi về phía sau một bước, hai người chuyển thành đứng song song, nhích lại gần người Cung Tuấn, để cánh tay chạm lấy cánh tay: "Ghen hả?"

"Còn ghen với cả bé gái nữa --- Còn là củ cải thái* ---"

* Hình như cả câu "Củ cải thái ngâm rượu", ý chỉ sự không kiên nhẫn.

Thấy sắc mặt Cung Tuấn có chiều hướng đen đi, Trương Triết Hạn không nói nữa, kéo tay áo hắn một cái.

Cô gái bảo bé gái đến xin Wechat lấy hết Triết Hạnng khí, ôm cô bé chuyển bị tới xin một lần nữa, thấy hai thiếu niên đang chuẩn bị ra khỏi cửa hàng, cũng không biết chàng trai áo lông nói gì, bước chân của chàng trai mặc áo hoodie chậm lại.

Cô gái đứng tại chỗ nhìn một lúc, sờ đầu em gái mình.

Hầy, đầu vừa mới được anh đẹp trai sờ, giờ mình cũng sờ, cũng coi như được sờ tay anh đẹp trai rồi.

Cung Tuấn dẫn Trương Triết Hạn đi về phía trước, không bao lâu đã đi vào một con hẻm nhỏ, là phía sau một số cửa hàng, căn bản là sẽ không có ai đến.

Con đường này quanh co, Trương Triết Hạn cũng không quen đường, coi như là cậu lạc đường: "Chúng ta đi nhầm đường rồi."

Cung Tuấn nhìn xung quanh, tường rào phía sau là khu dân cư, chỉ là bây giờ rất yên tĩnh.

Mắt Trương Triết Hạn nhìn ra phía ngoài, chuẩn bị lấy điện thoại tìm đường.

Cung Tuấn vẫn sầm mặt cả đoạn đường nhìn chằm chằm vào cổ của cậu, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Không đi nhầm đâu."

"Chỗ này có thể đi tiếp hả?" Nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, những kiểu đường này thật ra đều thông ra đường lớn.

Đầu lưỡi Cung Tuấn để dưới răng: "Không biết."

Hắn chỉ biết là, vừa nãy trong cửa hàng hắn đã nhịn một lúc lâu.

Giờ không nhịn nổi nữa.

------oOo------

Chương 48

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trương Triết Hạn nhanh chóng nhận ra được giọng nói của Cung Tuấn hình như không đúng lắm.

Cậu nghiêng người lùi về sau một bước, lưng gần như dán lấy tường, khẽ ngẩng cằm lên, rơi vào đáy mắt Cung Tuấn.

Cậu chợt nhận ra Cung Tuấn muốn làm gì.

Đối với Cung Tuấn mà nói, dù đi nhầm đường đi chăng nữa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112
Ẩn QC