trong sinh chi muốn ban cùng b2n (42-end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lên.

Cung Tuấn dừng lại một chút, cũng nâng chén trà lên.

Lục Sơ Hành ngồi bên cạnh Trần Niên Nhất, cùng với Thích Vinh ngồi chéo mình nhìn nhau một cái.

Sao lại có cảm giác bầu không khí có chút ngột ngạt vậy.

"Em có chuyện muốn nói." Uống rượu xong, Trần Niên Nhất ngước đầu, cảm thấy chóp mũi mình có chút cay cay.

Mối tình đầu của hắn lâm vào bế tắc, cuối cùng cũng phải chấm dứt.

"Không cần. Trang trọng như vậy làm gì?"

Trần Niên Nhất cười một tiếng: "Cũng không trang trọng lắm đâu, chỉ là em muốn đi du học."

Ầm một tiếng, đũa của Lục Sơ Hành rơi xuống đất, rõ ràng là rất khϊế͙psợ.

"Sao đang yên đang lành lại muốn du học? Vì chuyện lúc trước sao?" Bọn họ không muốn đề cập tới, là sợ Trần Niên Nhất xấu hổ.

Trần Niên Nhất lắc đầu một cái: "Không phải, người nhà tao đã có kế hoạch từ trước rồi, thành tích của tao ở trong nước cũng không thể thi được đại học tốt nhất, cha mẹ tao cũng muốn tao ra nước ngoài rèn luyện một chút."

Cũng không phải là nói dối, chỉ là lúc trước hắn vẫn luôn do dự, hắn cũng muốn nhân cơ hội này ra nước ngoài để khám tâm lý.

Từ tận đáy lòng, hắn vẫn luôn cảm thấy tâm lý bản thân hiện tại không được bình thường.

So với sự khϊế͙psợ của Lục Sơ Hành và Thích Vinh, Cung Tuấn lại rất bình tĩnh.

Thái độ của hắn với Trần Niên Nhất vẫn như trước kia: "Cô đã nói với tao chuyện này rồi."

Trần Niên Nhất ồ một tiếng, cũng không ngạc nhiên lắm.

Cha mẹ Trần Niên Nhất vẫn luôn coi Cung Tuấn là tấm gương sáng

để Trần Niên Nhất học tập, luôn nhắc đến hắn trước mặt Trần Niên Nhất, Cung Tuấn xuất sắc như thế nào, thành tích tốt như thế nào, cũng không cần cha mẹ Cung Tuấn phải bận tâm.

Chỉ là hắn vẫn có chút không cam lòng, người này đối với hắn không còn tình cảm nào khác ngoài tình bạn sao?

"Anh cảm thấy em có nên đi du học không?"

Cung Tuấn lại nhấp một ngụm trà.

Mới nãy cùng Trương Triết Hạn ăn cơm, Trương Triết Hạn gọi cá sốt cay*, hắn ăn hai miếng, vị cay đến giờ vẫn chưa tan trong miệng.

"Chuyện riêng của mày, hỏi tao làm gì?" Lời này của Cung Tuấn rất vô tình, nhưng cũng là nói thật.

Bọn họ không còn là trẻ con nữa, đều phải tự chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình.

Trần Niên Nhất có chút chán nản, lại có chút thoải mái.

Như vậy mới là Cung Tuấn, mới là đại ca của bọn họ.

Chỉ là hắn vẫn rất muốn biết, Cung Tuấn sau khi thích người cùng phái, về sau sẽ có nhiều thay đổi, hắn có thể phải chịu áp lực của người đời, ánh mắt khác thường của người khác sao?

Thật tiếc, Trần Niên Nhất lại đi như vậy, bọn có có thể cũng không có cơ hội gặp lại nhau nữa.

Lục Sơ Hành kêu rêи một trận, ôm Trần Niên Nhất không buông.

Từ một bữa cơm ngột ngạt, dần dần trở nên giống như trước kia,

tiếng Lục Sơ Hành lải nhải không ngừng, tiếng Trần Niên Nhất và Thích Vinh lâu lâu đáp vài lời với hắn.

...

Tối về, bên ngoài hơi mưa một chút, Trần Niên Nhất phải về nhà, bọn Trần Niên Nhất về kí túc, bốn người nói lời từ biệt ở trước cửa quán ăn, Trần Niên Nhất xoay người đi trước.

Lục Sơ Hành nhìn bóng lưng của hắn dần chìm trong màn mưa phùn, không biết tại sao lại có chút buồn bã.

Hắn muốn đến vịn vào cánh tay đại ca một chút, còn chưa kịp nắm được, bị Thích Vinh túm lại, để hắn vịn vào mình.

Lục Sơ Hành hít mũi một cái: "Rõ ràng là chúng ta vẫn còn chưa trưởng thành, sao lại phải chia xa chứ?"

Hắn còn tưởng rằng bốn người bọn họ sẽ cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi.

Thích Vinh sờ tóc hắn một cái, liếc nhìn bóng lưng Cung Tuấn cách bọn họ không xa, nhưng lại cảm thấy có chút cô độc.

Hắn vừa định lên tiếng, Lục Sơ Hành đang vịn lên người hắn lập tức nhảy lên, sốt ruột móc điện thoại ra, gọi điện cho mẹ.

Cung Tuấn đi trước, khép hờ mắt, ưu phiền cũng bị giấu ở đáy mắt.

Sau lưng, giọng Lục Sơ Hành lớn đến mức không thể khinh thường.

"Mẹ! Mẹ đừng bắt con đi du học! Mặc dù thành tích của con không tốt, hạnh kiểm không tốt..."

Lời hắn còn chưa nói hết, giọng nữ ở đầu dây bên kia đột nhiên lớn tiếng: "Mày nói linh tinh gì thế hả! Ở trong nước còn không quản được mày mày còn muốn ra nước ngoài du học! Mày có phải là

muốn ăn đòn rồi không!"

"Nếu mày nhớ tao hay và dép của cha mày thì cuối tuần này xách đít về cho tao!"

Thích Vinh: "..."

Theo bản năng tránh sang bên cạnh.

Lục Sơ Hành cười hi hi: "Cái đó, mẹ à, mẹ nghe con giải thích đã, chuyện không như mẹ nghĩ đâu..."

"Nghĩ cái gì mà nghĩ! Mày dám tắt điện thoại thì chờ bảo tiêu trong nhà đến bắt về đi!"

Cung Tuấn không nhịn được, khoé miệng cong lên.

Dọc đường đi, tiếng gầm thét của mẹ Lục vẫn không dừng lại.

Về đến kí túc, Lục Sơ Hành và Thích Vinh mặt xanh như đít nhái.

Vì quan hệ của nhà bọn họ rất thân thiết, trừ Cung Tuấn có thành tích tốt, đến cả Thích Vinh cũng bị mẹ Lục mắng lây.

Phòng 607, Trương Triết Hạn ngáp một cái.

Bài tập tuần này không phải để cho người làm nữa rồi, sao lại nhiều như vậy chứ!

Gục xuống bàn làm bài hoá học không thể yêu thương, trong đầu thoáng qua một đống "Natri Magie Nhôm Silic Phốt-pho", điện thoại rung một cái.

[Cung Tuấn: .]

Trương Triết Hạn ngước lên nhìn sang phòng đối diện qua cửa sổ, đèn sáng.

Vì mới nãy quá tập trung, không để ý là người ở phòng 605 đã về.

[SSSR: Cậu về rồi]

[Cung Tuấn: .]

Một giây sau, lại bổ sung một câu.

[Cung Tuấn: Về rồi]

Trương Triết Hạn cắn nắp bút, lại nhớ ra gì đó, nhả ra.

Lưỡng lự một chút, gõ chữ.

[SSSR: Sao thế?]

Nếu như bình thường, Cung Tuấn sẽ nhắn "." hoặc "1" coi như là trả lời, hôm nay lại nhắn nhiều thêm mấy chữ.

Tầng trêи kí túc xá gần như không còn ai, có thể nghe được tiếng hát của Lục Sơ Hành phòng đối diện.

Mặc dù... không lọt tai chút nào.

Đoạn hội thoại thông báo Cung Tuấn vẫn đang nhập liệu, Trương Triết Hạn đặt bút xuống, đợi một lúc.

[Cung Tuấn: Không sao, đang làm bài tập à]

[SSSR: Ừ, làm bài hoá]

Trương Triết Hạn chụp ảnh bài tập gửi qua.

Mấy phút sau.

[Cung Tuấn: Không đọc được chữ cậu]

Trương Triết Hạn: "..."

Cực kì tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười.

[SSSR: Chuỳ đô đô.jpg*]

Hai phút sau, Cung Tuấn gửi hình ảnh, là cách giải đề một trong hai bài Trương Triết Hạn gửi ảnh cho hắn.

[Cung Tuấn: Tự xem đi]

Trương Triết Hạn đáp ừ, theo thói quen lại muốn cắn nắp bút, cố gắng nhịn xuống.

Mặc dù Cung Tuấn ngoài miệng nói không đọc được, nhưng vẫn nghiêm túc đọc, trong cách giải đề, rõ ràng có phân tích lỗi sai ở bài làm của cậu.

Bài còn lại thì làm đúng.

Trương Triết Hạn thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng khá hơn trước một chút, lên lớp nghiêm túc nghe giảng ghi bài vẫn có chút tác dụng.

Nghiên cứu đề bài một lúc, Trương Triết Hạn vẫn không yên tâm lắm.

Cậu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối.

Đèn phòng đối diện vẫn sáng.

Nhìn đi nhìn lại đoạn nói chuyện của hai người, đắn đo một lúc.

[SSSR: Có phải cậu đang cảm thấy không vui không?]

------oOo------

Chương 46

Nguồn: EbookTruyen.Net

Trương Triết Hạn đợi một lúc, khung nói chuyện vẫn không có động tĩnh gì.

Đèn phòng 605 vẫn sáng, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện của Lục Sơ Hành.

Trương Triết Hạn sửa lại bài tập một lúc, vừa chuẩn bị đứng lên, điện thoại liền rung một cái.

[Cung Tuấn: ?]

Trương Triết Hạn gõ mấy chữ: Mở cửa cho tôi.

Còn chưa kịp gửi đi, màn hình video call nhảy ra.

Trương Triết Hạn ngạc nhiên hai giây, hai người chỉ cách hai bức tường, bước mấy bước là đến, nói chuyện ở Wechat cũng được, giờ lại còn gọi video call nữa hả?

Sau hai giây lập tức nhấn nút trả lời, cũng không cho người ở phòng đối diện có cơ hội hối hận.

Trương Triết Hạn chưa tắm, vẫn mặc đồng phục, phòng kí túc hơi lạnh, áo khoác bên ngoài tương đối dày, là chiếc áo mà ngày đó ở phòng y tế Cung Tuấn đã ném cho cậu.

Sau ngày đó, áo không được trả lại, Cung Tuấn không đòi, Trương Triết Hạn cũng chưa trả.

Cung Tuấn tắm xong, tóc còn đọng mấy giọt nước.

Hắn đeo tai nghe, hơi khép mí mắt, có thể là vì nhận cuộc gọi video

quá nhanh, khuôn mặt đang dán vào màn hình điện thoại lộ ra sự kinh ngạc hiếm thấy, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục dáng vè bình thường.

Trương Triết Hạn yên lặng một lúc.

Mặt Cung Tuấn quá gần màn hình, cả khuôn mặt chiếm trọn màn hình, camera trước soi rất rõ lớp da của hắn.

Trương Triết Hạn hắng giọng một cái.

"Đợi tôi tìm tai nghe đã."

Cung Tuấn hạ mí mắt, để điện thoại dựa vào chồng sách trêи bàn học.

Trương Triết Hạn tìm được tai nghe, Cung Tuấn đã chống cằm đợi cậu một lúc vẻ mặt không có gì khó chịu cả.

"Cậu có thể sang phòng tôi cả, cách có mấy bước chân." Trương Triết Hạn một tay đeo tai nghe, một tay điều chỉnh góc độ điện thoại.

Người trong camera trước sẽ hơi đầy đặn một chút, da cũng sẽ bị filter đánh cho hiện nguyên hình, nhưng Trương Triết Hạn vốn đã đẹp, bản thân cậu hơi gầy, mặt trong ống kính cũng không bị béo ra, da cũng mịn.

Cung Tuấn chớp chớp mắt, điều chỉnh tư thế ngồi.

Trương Triết Hạn nhìn sau lưng hắn, ngồi luôn ở mép giường nói chuyện với hắn: "Tôi vẫn chưa tắm, nếu không thì đã có thể trèo lên giường gọi video cho cậu rồi."

Cậu có thể nhìn thấy giường đệm sau lưng Cung Tuấn, chăn gối còn rất gọn gàng.

Nửa người Cung Tuấn ngửa về phía sau: "Làm xong bài chưa?"

Trương Triết Hạn ngừng hai giây, "Chưa, mới làm một xíu, còn lại thì mai về làm tiếp."

"Mai phải về nhà mà?"

Trương Triết Hạn mím môi, nhìn chằm chằm vào Cung Tuấn ở màn hình, có thể do ánh đèn, người đối diện này nhìn có chút không thật.

"Sáng tôi về, tranh thủ buổi trưa trở về sớm, đến lúc đó cùng đi ăn cơm nhé?"

Cung Tuấn nhìn màn hình: "Sáng mấy giờ?"

Trương Triết Hạn suy nghĩ một chút: "Xe buýt chuyến sớm nhất."

Cậu lại gần một chút, khuôn mặt phóng đại trêи màn hình, ngón trỏ tay phải kéo gò má xuống, ngón tay cái để ở cằm, làm mặt quỷ.

Vẻ mặt Cung Tuấn ngừng lại một giây, có chút chán ghét nhìn sang chỗ khác, Trương Triết Hạn lại cười lên: "Anh à, hay là anh sang đây ngủ chung với em đi?"

Bình thường không nhìn Trương Triết Hạn cười ở khoảng cách gần như vậy, giờ sát vào màn hình như thế này, mắt cũng cong lên, đáy mắt còn có một tia ranh mãnh, rõ ràng là không cố tình nói như vậy, có thể là do ánh đèn hơi sáng, Cung Tuấn cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Hắn không dám nhìn linh tinh, mấy giây sau mới mở miệng: "Cậu mơ đi."

Hắn sợ bản thân mình gặp được người kia không nhịn được mà sẽ làm cái gì đó, nên mới cố tình gọi video.

Nhưng nhìn qua màn hình, hắn lại muốn được ôm lấy người này.

Trương Triết Hạn nhìn vẻ mặt khó chịu của hắn, vẫn không nhịn được mà

tiếp tục trêu hắn: "Ừ, đêm nay tôi mơ vậy."

"Cậu có muốn trò chuyện với tôi như trò chuyện với bạn trai không."

Một tay Cung Tuấn kéo tai nghe xuống.

Từ "bạn trai" nhét đầy lỗ tai, bản thân hắn không phát hiện ra bên mép hắn đã xuất hiện một nụ cười nhẹ.

"Nói---" Hắn dừng lại một chút: "Nói chuyện gì?"

"Nói cho bạn trai cậu, tại sao cậu lại không vui." Trương Triết Hạn dời điện thoại di động ra xa một chút, dưới ánh đèn nhìn không rõ vẻ mặt của cậu.

Cung Tuấn vẫn cố cãi bướng: "Không có chuyện đấy."

Hắn lại ngửa về phía trước, sát màn hình điện thoại, không hài lòng với khoảng cách hiện tại, mặc dù có thể thấy nửa người trêи của Trương Triết Hạn, nhưng hắn lại thích loại cảm giác vừa nãy.

"Cậu nên đổi điện thoại đi."

Để xa là chẳng thấy gì nữa.

Trương Triết Hạn lại bị hắn làm cho tức giận, cảm thấy bản thân mình thật là một người tốt tính, hơn nữa cũng đã được va chạm nhiều trong xã hội, nhưng ở chung với Cung Tuấn, người này vẫn luôn che giấu vui buồn của bản thân, cậu quả thực không thể không tức giận.

Hắn chẳng nói cái gì, mình cũng chẳng biết cái gì, nếu như không phải là mình được sống thêm một kiếp, thì cũng sẽ không cảm thấy được người này thích mình.

"Đừng có nói sang chuyện khác."

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Triết Hạn, Cung Tuấn chưa nhìn thấy vẻ

mặt này của cậu bao giờ, nhìn chằm chằm một lúc mới có thể dời tầm mắt, thấy không tự nhiên mà mở miệng: "Một chút xíu thôi."

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn giấu vui buồn trong lòng, nhưng không thể phủ nhận, lúc về đến kí túc, hắn rất muốn trò chuyện với Trương Triết Hạn.

Vậy mà mãi người kia vẫn không phát hiện ra mình đã về phòng.

Nhịn nhịn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, gửi tin nhắn cho Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn ừ một tiếng: "Bạn trai muốn nghe nguyên nhân."

"Nếu như cậu không nói nguyên nhân với bạn trai, lần này không nói, lần sau không nói, lần sau nữa vẫn không nói, tôi sẽ cho rằng cậu không coi tôi là bạn trai." Trương Triết Hạn ngả về phía trước , gần màn hình hơn, Cung Tuấn lại có thể thấy rõ biểu cảm của cậu, xao động vừa nổi lên hình như bị đè xuống một chút.

Lời vừa thốt ra kia, vẻ mặt Cung Tuấn khẽ biến đổi.

Trương Triết Hạn không kiêng kị gì nhìn chằm chằm vào người đối diện trong màn hình, mở miệng tiếp: "Đến cả không vui cậu cũng không muốn nói với tôi."

Cậu hình như càng nói càng tủi thân, ngay cả tiếng nói cũng nhỏ, không còn cứng rắn như lúc nãy: "Lần đầu cậu không nói, tôi sẽ suy nghĩ linh tinh, lần hai cậu không nói, tôi sẽ cảm thấy tôi làm sai điều gì đó, lần ba cậu không nói, tôi sẽ cảm thấy cậu không thích tôi..."

Cung Tuấn nhăn mày, lại càng bực bội.

Mẹ, suy nghĩ này của cậu ta từ đâu ra vậy?

Yêu tinh phiền phức đúng thật là yêu tinh phiền phức, sau khi yêu nhau không chỉ là yêu tinh phiền phức nữa, còn là yêu quái tủi thân.

Cung Tuấn đứng lên, kéo ghế, tạo ra tiếng cực kì chói tai trong phòng ngủ.

Lục Sơ Hành lau tóc đi ra: "Đại ca làm gì đó? Nói chuyện điện thoại với ai hả?"

Hắn vừa mới tắm xong, chưa kịp mặc quần áo.

Cung Tuấn vừa mới cầm điện thoại lên chuẩn bị đi ra vội che camera điện thoại, màn hình bên Trương Triết Hạn đột nhiên tối sầm, chỉ còn lại mặt của bản thân góc phải màn hình.

"Lục Sơ Hành."

Trương Triết Hạn chỉ nghe Cung Tuấn gọi một câu, cuộc gọi liền bị ngắt.

Tiếp đến là tiếng kêu cha gọi mẹ của Lục Sơ Hành truyền đến từ phòng đối diện.

Phòng 605.

Thích Vinh vẫn luôn nằm trêи giường đóng giả làm thi thể đồng cảm liếc nhìn Lục Sơ Hành bi bắt mặc quần áo vào: "Lần sau mày có thể mặc quần áo tử tế rồi mới đi ra không? Dáng người của mày bọn tao cũng không muốn nhìn đâu."

Lục Sơ Hành: "..."

"Tao quên không mang quần áo vào mà! Sao đại ca lại đến mức đó! Muộn như vậy đại ca định đi đâu?"

Thích Vinh lắc đầu một cái: "Mày để ý như vậy làm gì."

Lục Sơ Hành thậm chí còn muốn đi ra ngoài cùng, nhưng nghĩ lại vừa nãy bị đại ca bắt ép mặc quần áo, sợ hãi.

Cửa phòng 607, Cung Tuấn còn chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đã được mở ra.

Trương Triết Hạn đứng ở sau cửa, người bên người lập tức chen vào, cậu chưa kịp mở miệng, Cung Tuấn đã đóng cửa rầm một tiếng.

"Sao cậu lại sang đây vậy." Trương Triết Hạn vì phải suy trì bộ dạng đáng thương vừa nãy, mắt trợn tròn, vểnh môi như có chút ngoài ý muốn, nhưng lại ngạc nhiên mừng rỡ.

Ánh mắt Cung Tuấn lơ lửng một lúc, hiếm khi cứng họng.

Ngay tại miệng của yêu tinh phiền phức, nghĩ ngợi một lúc lại nuốt xuống.

Cuối cùng nghe theo con tim, tay phải đưa ra, chậm rãi tiến đến sau lưng Trương Triết Hạn, kéo người về phía mình, lưng quay về phía cửa.

"Đến đây, để tôi ôm cậu một lúc."

Ôm con trai trong ngực rất cứng, Trương Triết Hạn bị khuôn mặt hắn đè lên bả vai.

Tư thế này cũng không thoải mái cho lắm, nhưng không hiểu sao lại giúp người ta an tâm.

Hai người im lặng một lúc.

Trương Triết Hạn thậm chí còn nghe được tiếng thở dài rất nhỏ của Cung Tuấn.

"Niên chó muốn ra nước ngoài." Môi Cung Tuấn gần như dán bên tai Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn bị buồn buồn tránh sang bên cạnh, gò má cọ bả vai Cung Tuấn hai cái, tóc rơi xuống cổ Cung Tuấn.

Cổ Cung Tuấn cứng ngắc, không cử động.

"Sao lại không vui?" Giọng nói Trương Triết Hạn có chút bực bội.

Cung Tuấn hình như xoắn xuýt một lúc: "Chia xa."

Trần Niên Nhất dù sao cũng là bạn từ nhỏ của hắn, mặc dù không có tình cảm nào khác, nhưng tình anh em mười mấy năm không thể nào nói không có là không có được, mặc dù bên ngoài hắn tỏ ra không thèm để tâm, nhưng lần chia xa này, trong thâm tâm Cung Tuấn mơ hồ có cảm xúc, sau này bọn họ khó có thể gặp lại.

Trương Triết Hạn ừ một tiếng: "Tôi không tủi thân."

Cách thức này của cậu quả thực bỉ ổi, nhưng đối với Cung Tuấn mà nói thì đặc biệt hữu dụng.

Cung Tuấn hừ nhẹ, vỗ bộp một cái vào lưng Trương Triết Hạn.

Nói ra, cảm giác không giống với trước kia.

Trương Triết Hạn không nói đến chuyện này nữa, đề tài giữa hai người này coi như đã xong, cậu chỉ không muốn để Cung Tuấn cảm thấy không vui mà cứ giữ trong lòng.

Cậu nắm lấy vạt áo ngủ của Cung Tuấn, chất áo là bông vải, sờ cũng rất thích.

Lại cọ bả vai Cung Tuấn: "Bạn trai."

Cung Tuấn im lặng hai giây, ừ một tiếng.

"Biết rồi, yêu tinh nũng nịu."

Trương Triết Hạn tức cười: "Sao tôi lại thành yêu tinh nũng nịu rồi."

Cung Tuấn ôm cậu không buông tay: "Không phải cậu làm nũng để

tôi phải đến ôm cậu sao?"

Là bàn tay vòng qua thắt lưng cậu, cánh tay khác đặt lên vai cậu, đổi thành một tư thế ôm rất chuẩn.

Trương Triết Hạn nín cười.

Hai người ôm nhau khoảng mười phút, chân Trương Triết Hạn đã tê rần.

Lúc tách ra, Cung Tuấn nhíu mày lại, cúi đầu nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn mấy giây, một tay nắm lấy sau đầu cậu nhanh như cắt hôn lên trán cậu một cái.

Tốc độ nhanh đến mức Trương Triết Hạn đang bị tê chân cũng không phản ứng lại kịp.

Chờ đến khi phản ứng lại, Cung Tuấn đã ngồi xổm xuống nắm lấy bắp chân phải của cậu.

"Đây hả?" Cung Tuấn ngẩng đầu lên hỏi cậu.

Trương Triết Hạn không nhịn được, dồn dập "A" một tiếng.

Loại cảm giác này thực sự không nên dành cho con người mà.

"Đừng bóp! Tôi bước mấy bước là được rồi!"

Cung Tuấn lại cẩn thận chạm một cái, so với lúc trước hắn bôi thuốc, bắp chân Trương Triết Hạn đã rắn chắc hơn rất nhiều.

"Cơ bắp chắc lại rồi đấy."

Cung Tuấn hạ thủ rất nhẫn tâm, cũng không để ý đến Trương Triết Hạn giãy giụa như thế nào, dù sao thì đã ở trong tay hắn rồi thì cũng không thể giãy ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#112