Hon nguen vo ton 511 -574

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mấy võ tôn có thể phi hành lục

tục tới.

Hàn diếu có chuyện, Thu Tố Nhã biết Ninh Thu Vũ sẽ đến. Bất quá bà ta không

tránh mà lặng lẽ đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn đối phương.

“Thu sư muội, nhận được tin sớm vậy hả?” Ninh Thu Vũ thấy Thu Tố Nhã đến trước

thì hơi ngạc nhiên. Bất quá bà ta tạm thời không hiểu chuyện gì xảy ra, xem xét

một lúc thì nổi giận: “Đảo chủ phụ trách trông coi hàn diếu đâu? Lơ là chức

trách hả?”

“Cung chủ bất tất nổi giận, là sư muội bảo chúng lui đi.” Thu Tố Nhã bình thản

nói: “Sư muội ở đây nhớ nhung Thẩm Lan đồ nhi, không ngờ lại đúng lúc hàn diếu

xảy ra vấn đề.”

Ninh Thu Vũ nhíu mày liễu, hơi hoài nghi hỏi: “Thu sư muội đến đây vì nhớ Thẩm

Lan?”

“Lẽ nào cung chủ cho rằng động tĩnh của hàn diếu là do Tố Nhã gây ra?” Thu Tố

Nhã lạnh lùng hỏi ngược.

“Bản cung chủ chỉ tùy tiện hỏi thôi, Thu sư muội ở đây có thấy hàn diếu khác lạ

gì không?” Ninh Thu Vũ hồ nghi liếc nhìn rồi hỏi.

“Tố Nhã không phát hiện điều gì khác lạ, biến cố của hàn diếu quá đột nhiên nên

không hiểu chuyện gì nữa.”

Thêm một chốc nữa, mấy võ tôn trong coi Vạn niên hàn diếu cũng bị đảo chủ đưa

đến trước mặt Ninh Thu Vũ. Bà ta hỏi han một hồi nguyên nhân họ vắng mặt, mấy võ

tôn giật mình run rẩy hồi đáp như thật. Ninh Thu Vũ biết Thu Tố Nhã ở đây chừng

gần hai canh giờ thì loáng thoáng đoán ra.

“Vạn niên hàn diếu là nguồn gốc hàn đàm, nếu không có người ngoài vào thì không

thể xảy ra biến cố kỳ quái này. Sư muội, hàn diếu xảy ra chuyện không sớm hay

muộn mà vào đúng lúc muội đến tưởng nhớ Thẩm Lan… Muội có thấy xảo hợp không?”

Giọng Ninh Thu Vũ cao dần, lạnh lẽo: “Thật ra muội ở đây làm gì?”

“Tố Nhã lấy danh nghĩa sư phụ ra thế, tuyệt đối không làm gì bất lợi cho hàn

diếu.” Thu Tố Nhã lạnh lùng thề, nhìn thẳng vào mắt Ninh Thu Vũ.

Ninh Thu Vũ giận run người nhưng đích xác không có chứng cớ, hơn nữa Thu Tố Nhã

không có động cơ gì gây bất lợi cho hàn diếu. Hàn diếu hút gần hết thủy nguyên

linh khí bao trùm hàn đàm thì dần bình tĩnh lại, chỉ là nhất thời không có hàn

khí từ trong đó phát ra nuôi dưỡng hàn đàm mà thôi.

“Việc này bản cung chủ nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Ninh Thu Vũ cũng bó tay,

sầm mặt nhìn vào hàn diếu.

Võ hoàng cường giả Bích Thủy cung đều từng vào hàn diếu, thu được lợi ích trong

đó, có sức đề kháng với cực hàn chi khí. Họ đều không thể vào đó một lần nữa,

bằng không sẽ bị cực hàn chi khí phản nghịch. Đệ tử cấp võ tôn cũng có người vào

đó, chỉ cần vào đến vùng sâu thì nhất thời không thể ra được.

Vì vào hàn diếu rèn luyện, nhanh nhất cũng phải ba năm mới thuận lợi ra được…

Hơn nữa trong hàn diếu hiện giờ không hiểu tình hình thế nào, đệ tử chỉ có tu vi

võ tôn tiến vào e rẳng uổng mạng vô ích.

Hơn nữa hàn diếu tuy phát sinh hiện tượng lạ lùng nhưng không ảnh hưởng thực

chất đến Bích Thủy cung. Nếu chỉ không phun ra linh khí trong thời gian ngắn thì

không phải việc gì quan trọng, không cần lớn chuyện.

Ninh Thu Vũ quan tâm nhất là Thu Tố Nhã định làm gì ở cửa hàn diếu. Bà ta gần

như xác định biến cố của hàn diếu có liên can đến sư muội.

Ninh Thu Vũ gọi hết nữ đệ tử tu luyện tại hàn đàm, lại thấy Thu Tố Nhã đến hỏi

han cặn kẽ xem có tấy Thu phong chủ có gì khác thường không. Toán đệ tử đều lắc

đầu phủ nhận.

Bất quá sau cùng một nữ đệ tử nhớ ra gì đó, ghé sát tai Ninh Thu Vũ thì thầm mấy

câu. Nghe xong, nhãn thần Ninh Thu Vũ lạnh buốt như phát ra sát khí lẫm liệt. Bà

ta quay lưng lại nên Thu Tố Nhã không thấy cung chủ có gì khác thường.

“Theo bản chủ phán đoán, Vạn niên hàn diếu tạm thời không có gì khác lạ. Các vị

giải tán đi. Lam phong chủ, Mẫn phong chủ theo bản tọa.” Ninh Thu Vũ quay lại,

dáng vẻ lạnh lùng tan hết, nét mặt trở lại bình thường.

“Thu sư muội, nếu thích ở lại đây nhớ nhùng Thẩm Lan thì tùy ý, nhưng nếu hàn

diếu có biến cố gì thì phải lập tức thông báo cho bản cung chủ.” Ninh Thu Vũ

thản nhiên nói với Thu Tố Nhã.

"Tố Nhã tuân mệnh!" Thu Tố Nhã tuy hồn ghi nhưng giờ Ninh Thu Vũ đi khỏi là việc

bà ta cầu còn không được. Không hiểu Diệp Phong ở trong hàn diếu tìm kiếm thế

nào? Nhưng hiện tượng của hàn diếu cho thấy gã còn chưa gặp nguy hiểm.

Được Ninh Thu Vũ dặn dò, một nhóm nữ đệ tử Bích Thủy cung tản đi, chỉ còn lại

Thu Tố Nhã.

“Diệp Phong, hy vọng ngươi không chần chừ lâu quá…” Thu Tố Nhã mặc niệm. Hiện

tại Vạn niên hàn diếu đã kinh kinh động cả Bích Thủy cung, nếu gã không nhanh

chóng tận dụng lúc Ninh Thu Vũ không có mặt mà đi thì không ai dám chắc sẽ không

xảy ra chuyện gì.

oOo

“Cung chủ! Tìm chúng tôi thật ra là vì chuyện gì?” Lam, Mẫn lưỡng vị phong chủ

theo Ninh Thu Vũ vào địa điện, nghi hoặc hỏi.

“Hai vị chia làm hai ngả đến tứ tông mời mỗi phái hai võ hoàng cường giả chi

viện cho Bích Thủy cung.” Ánh mắt Ninh Thu Vũ trở lên lạnh lùng.

“Lấy danh nghĩa gì?” Nếu bình thường thì mời võ hoàng của các tông khác không

khó. Nhưng hiện tại thánh sơn kinh biến, tình thế nghiêm trọng, Ngũ hành tông

đều như lâm đại địch, cẩn thận giới bị, khẳng định không dễ dàng nhả cường giả

ra.

“Thánh sứ đại nhân để một thứ rất quan trọng tại Bích Thủy cung, hiện tại có kẻ

định lấy đi.” Ninh Thu Vũ lạnh lùng nói: “Địch nhân thập phần hung hãn, Bích

Thủy cung một mình khó chống nổi, nên mời tứ tông cố gắng cử võ hoàng đến trong

một ngày… Một ngày thôi.”

"Tuân mệnh!" Lam, Mẫn lưỡng vị phong chủ tuy không biết Ninh Thu Vũ nói đến vật

gì nhưng có danh nghĩa thánh sứ, tin rằng tứ tông không thể cự tuyệt lời mời của

Bích Thủy cung.

Lưỡng vị phong chủ lướt đi rồi, từ kẽ răng Ninh Thu Vũ từ từ bật ra những lời

thì thầm: “Diệp Phong, địa ngục không có cửa mà ngươi lại xông vào. Nhất định

lần này ngươi có đến mà không về.”

Trên đường Diệp Phong theo Thu Tố Nhã đến hàn đàm, do bất cẩn lúc xem xét hoàn

cảnh, đã kéo một góc áo choàng xuống. Tuy sai lầm chỉ trong tích tắc nhưng khiến

nửa gương mặt gã bộc lộ trên không.

Trong đó có một nữ đệ tử vừa hay thấy gương mặt gã xuất hiện trong không khí,

nhưng chỉ trong tích tắc là biến mất nên đệ tử đó còn cho rằng vì mình ngưỡng mộ

gã mà xuất hiện ảo giác, thoáng hổ thẹn một lúc thì không để ý gì nữa. Nhưng sau

đó Ninh Thu Vũ bức hỏi, nàng ta mới tỉnh mộng, lập tức báo lại việc quỷ dị đó

cho cung chủ.

Ninh Thu Vũ là nhận vật thế nào? Tuy bà ta không rõ Diệp Phong làm cách nào trà

trộn vào hàn đàm nhưng có một điểm chắc chắn rằng vị khách không mời trong hàn

diếu là gã. Chỉ có gã mới đủ gan và thực lực khiến hàn diếu xuất hiện biến cố

chưa từng có. Hơn nữa qua quan hệ với Thẩm Lan, Thu Tố Nhã và gã câu kết với

nhau là việc không khó hiểu.

Bà ta không muốn phí tâm tư đoán xem gã vào hàn diếu làm gì. Hàn diếu trừ giá

trị tự thân chỉ có thi thân Thu Tố Thanh mà thánh sứ lưu lại là khiến gã vốn

không có thủy nguyên khí hải mạo hiểm đi vào. Có lẽ Diệp Phong nghe được tin tức

nào đó từ thánh sứ khiến gã hứng thú, hoặc Thu Tố Nhã biết vị sư thư thân mật

nhất ở hàn diếu nên nhờ gã giúp, hoặc còn nguyên nhân nào khác nữa cũng nên…

Nói tóm lại, Diệp Phong đang ở trong hàn diếu. Đến vì Thu Tố Thanh.

Nên bà tay cho đệ tử quanh đó rút hết để Diệp Phong và Thu Tố Nhã không phòng

bị, rồi gọi các lộ võ hoàng trong Ngũ hành tông đến chuẩn bị vây bắt.

Tuy bà ta càng hy vọng gã không chống nổi cực hàn chi khí, mất mạng trong đó,

nhưng bà ta không đổ hết phần cược vào hàn diếu. Dù gã thoát được khỏi hàn diếu,

chắc chắn cũng là nỏ cứng hết tầm, thực lực hao tận gần hết, lúc đó bà ta và võ

hoàng tứ tông bày sẵn ngũ hành chiến trận, gã dù thần kỳ hơn nữa cũng sé mất

mạng ở Bích Thủy cung.

“Thu Tố Thanh! Không ngờ nhiều năm quá rồi mà tiện nhân bán tử bất hoạt ngươi

lại vẫn có người nhớ.” Ninh Thu Vũ sầm mặt lẩm bẩm: “Năm xưa ta không tận tay

dồn được ngươi vào tử địa nhưng có lẽ lần này là cơ hội tốt… Ngươi không chết,

ta không yên giấc.”

pika41223-09-2011, 07:45 AM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 514: Phát hiện mục tiêu

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Không chỉ đàn Băng phách bám theo từ trước mà các băng thi trong sâu nhất của

băng cốc cũng bị năng lượng dao động của hai bên đánh thức, nhao nhao phát ra

Băng phách của mình tăng viện. Áp lực lên tiểu hỏa đồng tăng vọt.

“Cứ thế này không phải cách.” Hàn khí của Băng phách không phải đối thủ của tiên

thiên hỏa nguyên chi lực. Nhưng số lượng của chúng nhiều, liên miên bất tuyệt,

cộng thêm cực hàn chi khí liên tục tụ về khiến chúng như hổ thêm cánh, năng

lượng vô cùng vô tận.

Tiểu hỏa đồng ở hàn diếu, bản thận bị chế ước bởi hoàn cảnh, chỉ bằng vào bản

thân hỏa nguyên đối địch, không thể dai sức như Băng phách. Hỏa nguyên nó phát

ra không thể trọng thương hữu hiệu đối thủ, thỉnh thoảng lại có Băng phách bị

hỏa nguyên đốt tan nhưng đại cuộc thì vẫn thế… Nếu thời gian lâu dài, tiểu hỏa

đồng khó thoát khỏi cảnh khô kiệt hỏa nguyên mà mất mạng.

Gã cấp tốc suy tính đối sách, từ thông tin thần niệm của tiểu hỏa đồng truyền

đến thì nó còn chống chọi được hơn mười phút nữa, vượt khỏi cực hạn đó thì khó

dự đoán được kết quả.

“Xem ra mục tiêu chủ yếu của Băng phách là tiên thiên hỏa nguyên chi lực của

tiểu hỏa đồng. Băng hỏa thế bất lưỡng lập, cũng vì thế mà Băng phách không tiếc

toàn lực vây công tiểu hỏa đồng.” Gã lãnh tĩnh một chốc rồi nhanh chóng nhận rõ

tình thế. Tuy gã được tiểu hỏa đồng bảo vệ nhưng không thấy Băng phách uy hiếp

nhiều đến mình, tuyệt đại bộ phận sức mạnh của chúng dồn vào giao đấu với tiểu

hỏa đồng.

“Nếu ta nhân lúc tiểu hỏa đồng còn chống chọi được mà đi tìm mẫu thân của Thẩm

Lan, tìm được trước khi nó hao tận hỏa nguyên thì có thể thi triển tứ trọng Thần

thông biến xông ra khỏi chốn quỷ quái này.” Nghĩ vậy, gã liền quyết đoán.

Giao lưu ngắn ngủi với tiểu hỏa đồng cũng đủ khiến nó hiểu tính toán của gã,

thập phần phối hợp thu vòng lửa quanh gã lại chỗ mình, hơn nữa phát ra thêm một

làn lửa hùng hậu, lập tức khiến đàn Băng phách kêu oai oái, tạm thời hỗn loạn.

Gã đợi thời cơ này, tứ trọng khí hải và nguyên nguyên lực đồng thời phát ra,

thân thể được bao phủ một lớp tử kim chân nguyên hùng hồn, song thủ chập lại,

năng lượng phun trào dữ dội.

"Chân không pháo.” Diệp Phong quát to, khí trụ tinh luyện phun trào từ lòng tay

chợ mở ra, lập tức khiến Băng phách hàn khí vây khốn thủng một lỗ lớn. Thân hình

gã lao theo, chui qua lỗ hổng đó.

Tiểu hỏa đồng vì không cần bảo vệ gã, không còn gánh nặng nên nhất thời uy thế

đại tăng, tiên thiên hỏa nguyên chi lực hùng hậu hơn mấy phần, dồn áp lực kinh

nhân lên Băng phách chung quanh. Hàn khí do Băng phách ngưng tụ liên tục bị tiểu

hỏa đồng và Diệp Phong trọng thương nên tạm thời kinh hoảng. Tuy gã tạm thời

thoát khỏi vòng vây nhưng chúng chú ý chủ yếu đến tử địch tiểu hỏa đồng, còn gã

không được quan tâm nhiều.

Diệp Phong không gây cho chúng uy hiếp gì lớn lao… Còn tiểu hỏa đồng lại là uy

hiếp lớn nhất với hàn diếu.

Băng xà do hơn trăm Băng phách hóa thành đuổi theo đường gã đào tẩu, phần lớn

lưu lại tiếp tục giao đấu với tiểu hỏa đồng. Sau mấy chục giây kinh loạn, chúng

bắt đầu chỉnh đốn lại, tiểu hỏa đồng lại sa vào vòng vây trùng trùng băng hỏa

xung thiên.

Tốc độ của gã cực nhanh, chỉ mấy lần nhô lên hụp xuống là lướt đi mấy chục

trượng, lao vào vũng sâu nhất băng cốc. Băng xà phía sau đuổi sát, nhưng nhất

thời không theo kịp gã. Tốc độ không phải là điểm mạnh của Băng phách.

“Ở đâu? Thật ra là ở đâu?” Thân hình lướt đi, nhãn quang gấp gáp lướt qua từng

băng thi. Nếu có dung mạo nào tương tự Thẩm Lan là gã nhìn kỹ hơn để xác nhận…

Thân thể gã có chân nguyên hồn hậu bảo vệ, nhất thời chống lại hàn khí không

thành vấn đề, chỉ thấy hơi mát lạnh mà thôi. Nhưng tốc độ chân nguyên hao tổn

nhanh gấp năm lần lúc bình thường duy trì Thần thông biến.

Trong hàn diếu này, tối đa gã có thể duy trì Thần thông biến trong nửa canh giờ.

“Không phải.”

“Không đúng.”…

Mấy lần gã cháy lên hy vọng rồi lại tắt, biết lúc này thời gian là quan trọng,

phát hiện Thu Tố Thanh sớm tí nào thì áp lực lên tiểu hỏa đồng giảm đi phân ấy.

Chốc nữa ra khỏi hàn diếu còn phải trông vào tiên thiên hỏa nguyên chi lực của

nó.

“Thi thân Thu Tố Thanh quan trọng như thế, ta mà là thánh sứ sẽ để ở chỗ sâu

nhất.” Gã trầm tư một chốc rồi quyết định: “Trực tiếp vào tận đáy cốc, tìm từ đó

ra thì càng tiết kiệm thời gian.”

Gã giáng mạnh một quyền sang bên phải, đào một lỗ lớn trên bức tường hàn băng,

hướng đến giữa băng cốc, tung mình trực tiếp từ đại quật nhảy xuống đáy cốc.

Băng xà đuổi theo cũng quẫy đuôi như ánh chớp lao theo.

Bộp. Rơi liền cả trăm trượng, gã yên ổn đáp xuống đáy cốc. Cả hàn diếu sung mãn

cực hàn chi khí, thiên địa chi lực thuần tịnh cực ít nên dù gã có tu vi thiên

tôn cũng không thể phi hành như ở bên ngoài. Bất quá mượn sức năng lượng để tạm

dừng trên không thì vẫn khả dĩ.

Gã quét mắt một vòng, số lượng băng thi ở đáy cố cực nhiều, đến hơn trăm… Nhưng

gã có thần niệm siêu phàm, trong một chốc là nhìn rõ dung mạo mỗi băng thi.

Không thì chỉ việc phân biện này cũng mất rất nhiều thời gian.

“Kia…” Ánh mắt gã dừng lại ở một gương mặt tuyệt mỹ, có tám phần tương tự Thẩm

Lan, trừ một vài khác biệt cực nhỏ ra thì điểm bất đồng nhất của hai người là nữ

tử nữ quý phái mỹ miều hơn. Bà ta mặc tà áo trắng muốt tôn quý, ngực còn một

giọt máu đỏ tươi, hiển nhiên trọng thương xong mới được đưa vào đây.

“Nhất định đó là mẫu thân Thẩm Lan.” Gã hớn hở.

Nhưng gã chưa kịp cao hứng thì thinh không vang lên tiếng rít chói tai… Băng

phách bám theo gã ngưng tụ được mùi dùi băng nhọn hoắt ở đuôi rắn, đâm vào óc

gã. Bên ngoài mũi dùi lóe lên hàn khí trắng toát, cơ hồ có thể đông cứng bất kỳ

vật gì trong tích tắc, khiến người ta không lạnh mà run.

Nhìn cái đuôi rắn ngày càng phóng đại trong mắt, gã tỏ vẻ ngưng trọng, thân hình

lắc nhanh tránh khỏi, đồng thời chân phát ra Chân không pháo đẩy thân thể vút về

phía băng thi Thu Tố Thanh.

Băng xà đánh hụt thì không chịu bỏ cuộc, đầu rắn góc cạnh chợt vung lên phun ra

hàn vụ trắng xóa. Tốc độ khuếch tán của hàn vụ cực nhanh, cực hàn chi khí quanh

đó cũng như vật sống, trong tích tắc chuyển thành hàn vụ có hình dáng tương tự,

vây kín Diệp Phong.

Gã vừa đến cạnh Thu Tố Thanh thì bị hàn vụ quấn lấy, thân thể lập tức đông kết

một lớp băng dày, càng lúc càng kiên cố. Dù gã có chân nguyên hộ thể nhưng hàn

vụ này thập phần đích quỷ dị, băng phong được cả chân nguyên chi lực, hơn nữa

liên tục thông qua hàn khí tiêu hao chân nguyên năng lượng.

Thoáng sau gã đã hóa thành một tượng băng tử kim sắc, khác biệt là mắt gã còn

hoạt động được, được chân nguyên bảo vệ nên huyết mạch còn lại phần nào ôn độ,

không bị ngưng kết.

Gã chỉ còn lại tay và vài đốt xương hoạt động được, mọi động tác khác bị băng

cứng hạn chế. Tuy gã có nhiều cách phá được băng phong của Băng phách nhưng cách

này cũng sinh ra năng lượng dao động kinh nhân, uy lực phi phàm.

Nếu phá tan băng thi khác thì không sao nhưng liên lụy đến Thu Tố Thanh lại là

đại tội… Nên gã nhất thời không dám khinh cử vọng động, không thể tùy ý thi

triển tuyệt chiêu như Nhất Bí hay Chân không bạo ở phạm vi gần Thu Tố Thanh.

Băng xà phong tỏa được gã nhưng không lơ là, vẫn liên tục phát ra hàn vụ cung

cấp năng lượng để hàn băng trên người gã cứng lại. Cứ thế này, gã muốn thoát ra

sẽ càng thêm khó.

"Linh tê nhất chỉ!” Gã không bó tay chịu chết, có một tuyệt chiêu chỉ cần động

ngón tay là thi triển được.

Băng xà không ngờ gã lại phản kích lăng lệ như vậy trong khi không thể động đậy,

nhất thời không kịp đề phòng, bị tử kim tiễn khí đột ngột đánh trúng. Sau tiếng

nổ giòn đanh, băng xà bị bắn tan tành, hóa thành Băng phách tản mác.

Chát. Lại một đạo tiễn quang, bất quá lần này gã không công kích Băng phách mà

thuận theo eo mình vút qua. Hàn băng ở eo gã bị Linh tê nhất chỉ xuyên thủng,

nứt ra một lỗ khá rõ rệt.

Tiếp đó gã như pháo nổ, lợi dụng hai cánh tay còn cử động được liên tục búng ra

Linh tê nhất chỉ. Băng phách định tụ lại là bị Linh tê nhất chỉ đánh tan hoặc

quấy nhiễu, trong lúc đó gã dùng võ kỹ này đâm thủng hoặc cắt đứt hàn băng quanh

nhưng bộ vị quan trọng.

Vết nứt trên lớp băng quanh gãn ngày càng nhiều, Băng phách lại không thể tụ hợp

thành hình thể có uy lực, không cung cấp đủ hàn khí cho lớp băng, nên khí gã vận

đủ lực đạo, chân nguyên tràn lên thì lớp “băng giáp” đó kêu lách cách trước khi

nổ vang. Diệp Phong vằng vào sức mạnh mà thổi tan hàn băng trên mình, khôi phục

tự do.

“Không có thời gian tiêu hao với ngươi.” Mắt gã ánh lên nóng lòng, đã lãng phí

hơn mười phút, không hiểu tiểu hỏa đồng thế nào rồi. Gã giơ tay phát ra một đạo

Chân không pháo vào đàn Băng phách rồi loáng lên, kẹp thi thân Thu Tố Thanh vào

nách, lướt đi vun vút theo thông đạo xoáy ốc.

pika41224-09-2011, 04:13 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 515: Thoát thân khỏi hàn diếu

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

Diệp Phong đào tẩu, Băng phách tán loạn lập tức tụ lại thành băng xà men theo

đường gã bỏ chạy, đuổi theo như ánh chớp.

Phía trên thông đạo xoáy ốc, tiểu hỏa đồng tựa hồ vẫn cù cưa với đàn Băng phách,

tình huống cực kỳ kịch liệt. Lúc Diệp Phong đến gần, nghe thấy trong thông đạo

vang lên tiếng nổ đùng đục, gã coi như yên tâm hơn, ít nhất tiểu hỏa đồng vẫn

chưa xảy ra chuyện gì.

Mang theo băng thi, gã gặp nhiều bất tiện hơn. Trong thông đạo chật hẹp, băng

thi lại nhiều, gã không dám dốc toàn lực ra chạy, sợ va hỏng thi thân Thu Tố

Thanh. Tuy lớp băng trên bề mặt băng thi rất rắn chắc, nhưng gã vẫn không dám

mạo hiểm.

Mỗi lúc băng xà đến gần, gã lại vung tay phát ra một đạo Chân không pháo, ép nó

lùi lại. Không ít băng thị bị công kích của gã đánh tan thành mấy đoạn, nhưng gã

không còn thời gian xem xét.

Rất nhanh, gã lại quay về chỗ tiểu hỏa đồng chiến đấu, cả thông đạo trắng xóa

hàn vụ, ở giữa liên tục lóe hỏa quang, nhưng hỏa quang chỉ có cực hạn, không thể

thoát ra được. So với lúc gã rời đi, tiên thiên hỏa nguyên khí tức của tiểu hỏa

đồng đã yếu hơn nhiều, cơ hồ còn không đầy một nửa.

Tiểu hỏa đồng vốn chiếm thượng phong, sau gần hai chục phút giằng co thì đành

chọn cách rụt cổ phòng ngự. Cũng may tiên thiên hỏa nguyên uy lực mạnh mẽ nên

Băng phách không dám bức ép quá, chỉ dùng hàn khí vô cùng vô tận tiêu hao năng

lượng của tiểu hỏa đồng.

"Cự hình - - Chân không pháo!" Tình huống này khiến đầu óc Diệp Phong nóng lên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC