Hon nguen vo ton 511 -574

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lửa giận không thể hình dung được từ đáy lòng dâng lên.

Âm! Khí lưu xung kích có uy lực không kém gì thánh ấn cuốn một phần Băng phách

vào. Kình khí kịch liệt thổi tan cực hàn chi khí trên mình Băng phách. Chỉ cần

bị Chân không pháo chính diện kích trúng là thể tích Băng phách chỉ còn bằng hạt

gạo, không ít Băng phách bị ngọn đòn hàm chứa giận dữ của gã hóa thành hàn khí

hư vô.

Nhân lúc Băng phách chung quanh bị đả kích, tiểu hỏa đồng co nhỏ thân hình, mang

theo ngọn lửa rừng rực thoát khỏi vòng vây, ngã lên vai Diệp Phong với vẻ rất

đáng thương, sắc mặt mệt mỏi khiến người khác đau lòng. Trong lúc kịch đấu, tiên

thiên hỏa nguyên sung mãn của nó tiêu hao gần hết, thân thể ảm đạm, cơ hồ có thể

tiêu tan bất cứ lúc nào.

Nếu Diệp Phong đến muộn mấy phút, e rằng hỏa nguyên tinh tủy mất mấy vạn năm mới

sinh thành linh trí đã kết thúc ở trong Vạn niên hàn diếu này.

“Được rồi, tiểu tử nghỉ đi. Giao cho ta.” Gã thương xót vỗ vỗ đầu tiểu hỏa đồng,

mở hộp ngọc sau lưng ra cho nó chui vào. Trong hộp là bản thể - - tiên thiên hỏa

nguyên thể của nó, nó nhanh chóng chui vào, một lòng một dạ bù lại năng lượng.

Chỉ cần bản thể không bị tồn tại là nó sẽ nhanh chóng phục nguyên.

Sắp xếp cho tiểu hỏa đồng xong, gã dùng ánh mắt âm lạnh nhìn Băng phách đang dần

tụ lại, ngữ khí đầy sát khí phát ra: “Lũ đáng chết, lão hổ không phát uy thì

tưởng là con mèo bệnh.”

Bộp. Thổ chân nguyên hung hậu chấn động cả thông đạo, lớn băng chỗ gã giậm chân

nứt toác, vươn đi ngoằn ngoèo ra thật xa, như lưới nhện.

Chân nguyên khí tức của gã từ tứ trọng kim chuyển thành tam trọng thổ. Gã nhận

ra tứ trọng Thần thông biến tiêu hao quá nhiều chân nguyên, tiếp nữa là thổ

nguyên lực khắc chế thủy nguyên lực, thời gian biến thân gấp đôi mà hiệu quả đối

phó hàn khí không kém kim nguyên bao nhiêu. Cộng thêm thổ chân nguyên hồn hậu,

trong tình huống này còn có tác dụng hơn kim nguyên.

“Đi.” Gã ấn mạnh chân, nhắm chuẩn một khe hở trước khi Băng phách hoàn toàn tụ

hợp lại, dựa vào sức mạnh kinh nhân từ thổ nguyên lao vút qua.

Thấy gã định đưa tử địch - - hỏa nguyên tinh phách đào tẩu, đàn Băng phách đời

nào chịu bỏ qua? Gã mới đi được hai bước, Băng phách ở phía sau lại phun ra hàn

vụ mang theo băng nhận sắc lẹm bắn vào vai gã.

“Cạch.” Băng nhận hung hãn xé tan khải giáp do thổ chân nguyên hình thành, nhắm

trúng sau vai gã, tuy đâm vào được mấy ly thì mất hết lực đạo nhưng hàn khí từ

đó toát ra khiến nửa thân thể gã đông kết trong tích tắc.

Từ vai phải đến eo gã đều phong kín trong lớp băng dày. Không chỉ ngoài da mà

huyết mạch nửa thân người đó cũng đông lại, hàn ý thấu xương tràn lên óc khiến

gã run rẩy.

"Lôi hỏa châu, nổ!" Đó là hỏa nguyên thánh khí lấy được trong trữ vật giới của

Liệt Diễm, mọi thánh khí khác đã bị gã ném ra trong lúc giao chiến với thánh sứ,

chỉ giữ lại một viên này. Giờ lại phát huy tác dụng.

Lôi hỏa năng lượng nổ vang, trung tâm đàn Băng phách sau lưng gã tan tác, hỏa

lực kinh hồn trong khoảnh khắc nuốt chửng phạm vi hơn trăm thước trong thông

đạo, lực xung kích hất gã văng thêm một đoạn xa, tơi tả rơi xuống.

Lưng gã tuy cũng bị Lôi hỏa châu làm bị thương nhưng thương thế nhục thân đó

không uy hiếp đươc tính mạng gã. Hơn nữa được hỏa nguyên hùng hậu quét qua, nửa

thân thể đông kết xuất hiện cảm giác ấm áp. Gã liều mạng vận chân nguyên, nhanh

chóng chữa khỏi vết thương, không nhặt Lôi hỏa châu mà lao nhanh lên phía trên

băng cốc.

Xoạt. Ở chỗ nổ tung, một con băng xà khổng lồ bò ra, tập hợp thể của hơn hai

nghìn Băng phách bị Lôi hỏa châu tiêu diệt gần nửa. Chúng tuy không phải sinh

mệnh thể nhưng cũng biết phẫn nộ, bị Diệp Phong giết nhiều đồng bạn như thế thì

coi gã là tử địch, không dồn được gã vào tử địa không cam lòng.

Băng xà khổng lồ không bò theo thông đạo truy kích mà ngẩng đầu đằng không lao

lên phía trên băng cốc. Diệp Phong không thể phi hành trong này, không có nghĩa

là băng xà không thể. Nó phi hành được, thậm chí tốc độ còn kinh nhân.

Tốc độ của gã tuy không châm nhưng phải vòng từng vòng theo thông đạo hình trôn

ốc, còn Băng phách cự xà bay theo đường thẳng lên, thoáng sau đã vượt qua gã.

Đuôi cự xà quẫy mạnh, từ phía trước thông đạo đập vào, cái đầu nanh ác phát ra

hàn quang há miệng đợi gã bay tới là nuốt chửng.

"Muốn chết!" Mắt gã rực tinh quang, lòng tay trái khẽ lắc, như ý bổng xuất hiện,

quát vang: "Nhất Bí!"

Như ý bổng dài ra như bay, thân bổng to lớn chọc thẳng vào miệng Băng phách cự

xà rung mạnh. Trong đó hàm chứa chân nguyên bàng bạc thuận theo thân bổng dấy

lên chấn động năng lượng hung hãn tràn vào bụng cự xà.

Chát. Băng phách cự xà lập tức bị chẻ thành từng mảnh, cả băng cố cũng bị uy lực

thạch phá thiên kinh cảu ngọn bổng làm chấn động, vô số hàn băng vỡ thành mảnh

nhỏ, rào rào trút xuống đáy cốc. Thông đạo xoáy ốc vốn trơn tru cũng xuất hiện

nhiều vết nứt, không ít chỗ xuất hiện khe nứt sâu hoắm.

Hộc. Diệp Phong thở hồng hộc, tử hắc sắc chân nguyên bao quanh mình lúc mờ lúc

tỏ. Để chống lại cực hàn chi khí, cả mấy lần thỉ triển thủ đoạn vượt cấp khiến

thể nội nguyên lực của gã không còn bao nhiêu.

Băng phách tuy tạm thời bị đánh cho quay cuồng, nát tung tóe nhưng gã biết chúng

không dễ bị tiêu diệt như vậy. Chỉ cần hàn diếu còn cực hàn chi khí, chúng sẽ

lại được bổ sung năng lượng, tái phát động công kích.

Nên thời cơ không thể chờ đợi. Nhân lúc khí tức của Băng phách hiện tại yêu ớt,

gã vận nhất trọng chân nguyên, lấy mộc khí hải làm cơ sở, lao nhanh ra cửa hàn

diếu.

Lanh. Băng lạnh. Hàn khí thấu xương liên tục xâm thực thân thể Diệp Phong. Nhất

trọng chân nguyên bảo vệ, đặc biệt là trong tình huống không đủ năng lượng, hoàn

toàn không chống chọi được cực hàn chi khí tràn vào. Cũng nhờ chân nguyên tiêu

tan phần lớn hàn khí, không thì trong tích tắc gã đã đông thành băng côn.

“Còn hai trăm thước là thoát khỏi băng cốc.” Gã nhìn thấy hy vọng, cách đỉnh

băng cốc không xa nữa. Chỉ cần rời khỏi băng cốc là mất thêm vài phút sẽ ra được

khỏi hàn diếu.

Hơn nghìn Băng phách ở dưới thông đạo chưa khôi phục, từ từ tụ hợp hình thể. Chỉ

cần Diệp Phong giữ được tốc độ này thì thoát hàn diếu hoàn toàn không thành vấn

đề! Băng phách không thể ra khỏi hàn diếu, nên chỉ cần gã kiên trì năm phút nữa

là sẽ an toàn.

oOo

Thu Tố Nhã ở cửa hàn diếu, đi đi lại lại đầy bất an. Tuy Ninh Thu Vũ dẫn toàn bộ

môn nhân đi rồi nhưng bà ta vẫn có cảm giác không lành. Dù không nói ra được là

khác thường ở điểm nào nhưng trong lòng cực kỳ bất an.

“Ồ! Ra rồi.” Thu Tố Nhã cảm thụ thấy khí tức của Diệp Phong. Trong hàn diếu dày

đặc cực hàn chi khí nên cảm tri của võ hoàng cũng chỉ trải được mấy chục trượng

là tối đa. Bà ta cảm tri được, chứng tỏ gã ở rất gần lối ra.

Quả nhiên một bóng người lăn ra, chính thị Diệp Phong liều chết bảo vệ thi thân

Thu Tố Thanh. Sau lưng gã một con băng xà khổng lồ phun ra hàn khí, nhưng thân

thể không dám vượt ra khỏi cửa động.

Thái dương trên không là khắc tinh của Băng phách. Bị dương quang chiếu vào,

Băng phách sẽ tiêu tan ngay. Tuy không cam tâm nhưng băng xà đành quay đầu trở

lại băng cốc…

pika41224-09-2011, 04:13 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 516: Chim sẻ sau lưng

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

“Diệp Phong…” Thu Tố Nhã kinh hô, vội bước lên xem xét tình huống.

“Tiểu tử không sao…” Gã chật vật đứng lến thở hắt ra hai hơi rồi cười miễn

cưỡng: “Coi như không nhục mệnh, Thu phong chủ, tại hạ không cứu lầm người chứ?”

Thu Tố Nhã nhìn băng thi sau lưng gã, tức thì rơi lệ: “Sư thư, tốt quá…”

“Không chần chừ được nữa, Diệp Phong, mau đưa thi thân sư thư rời Bích Thủy

cung, hi vọng ngươi có đủ bản lĩnh cứu sống sư thư.” Thu Tố Nhã lưu luyến vuốt

ve mặt Thu Tố Thanh, giục giã Diệp Phong đi mau.

“Nhưng hiện giờ tại hạ không đủ nguyên lực, trong hàn diếu ban nãy suýt nữa đã

quá sức.” Gã cười khổ lắc đầu, lấy một viên Sinh hóa đơn nuốt vào rồi hút thật

nhiều nguyên nguyên lực từ nguyên trạc, chuẩn bị điều tức: “Đằng nào hiện giờ

cũng không có ai, để tại hạ nghỉ một chút rồi tính…”

“Không kịp nữa, ban nãy ngươi ở trong hàn diếu gây ra hiện tượng dị thường, cung

chủ đã dẫn người đến xem xét. Chưa biết chừng sẽ quay lại.” Thu Tố Nhã biết tình

thế nghiêm trọng, nói thật nhanh.

“Đã vậy đợi tại hạ khôi phục được một chút nguyên lực rồi đi ngay.” Lúc này Diệp

Phong ngay cả nhấc tay lên cũng khó, nhưng Sinh hóa đơn vừa vào bụng thì bắt đầu

bổ sung nguyên nguyên lực, chưa lành mọi vết thương trên thân thể.

“Ha ha, tiếc là ngươi không có cơ hội đó.” Thinh không vang lên tiếng cười chói

tai, Ninh Thu Vũ mang theo một vị võ hoàng các lão, xuất hiện trước mặt gã và

Thu Tố Nhã.

“Ninh Thu Vũ, ngươi lừa ta…” Thu Tố Nhã lập tức hiểu mọi chuyện, lửa giận dâng

lên, ngữ khí không hề kính trọng nữa mà gọi thẳng tên…

“Hừ, Thu Tố Nhã, ngươi câu kết với phạm nhân của Thánh điện, tự tiện dẫn hắn vào

cấm địa Bích Thủy cung, hành vi khác gì tiện nhân năm xưa, cũng đã phản bội bản

cung. Nếu hiện giờ ngươi cúi đầu nhận tội, bắt tiểu tử này giao nộp, bản cung

chủ còn có thể tha tội cho ngươi, bằng không… Bản cung chủ cũng sẽ thanh lý môn

hộ như hai mươi lăm năm trước.”

“Cái gì!” Thu Tố Nhã nhợt nhạt mặt mày, không dám tin vào sự thật: “Là ngươi…

Ninh Thu Vũ… ngươi đả thương sư thư?”

“Là ta thì sao?” Mắt Ninh Thu Vũ ánh lên oán độc, nói đầy nanh nọc: “Tiện nhân

Thu Tố Thanh đó có gì tốt mà không chỉ Thánh điện muốn giao vị trí cung chủ cho

ả mà nam nhân ta yêu cũng chỉ mê luyến ả? Ta có gì không bằng ả, không đẹp hay

thực lực không bằng ả? Không… Không thể mọi thứ đều thuộc về ả, về một mình ả,

không công bằng…”

“Sư thư chưa từng muốn tranh đoạt ngôi cung chủ với ngươi, dù Thánh điện mấy lần

hạ lệnh nhưng sư thư vẫn từ chối, ngươi cũng biết đấy thôi.” Thu Tố Nhã phẫn nộ:

“Còn nam nhân đó thì quan hệ gì đến sư thư, sư thư chỉ yêu người đó, ngươi cũng

biết thế cơ mà. Sư thư tốt với ngươi mà ngươi nỡ hạ độc thủ, đúng là táng tâm

bệnh cuồng.”

“Ha ha, là ả ngu xuẩn, ngu đến hết thuốc chữa.” Ninh Thu Vũ bị Thu Tố Nhã mắng

thì thẹn quá hóa giận, gương mặt méo đi: “Ta chỉ bày chút kế mọn, lừa ả là muốn

giúp ả tìm người đó, ả ngây thơ tin ngay… Ha ha ha, tiếc là lúc trọng thương ả

xong, nếu không có tứ tông ngăn cản, ta nhất định triệt để giết chết ả.”

“Lão yêu phụ, lão nữ nhân tâm lý biến thái, nếu biết ngươi ác độc như vậy, lúc

trước ta đã cho ngươi một bổng rồi đời.” Nghe Ninh Thu Vũ tự bộc lộ việc năm

xưa, huyết mạch Diệp Phong căng lên vì tức giận… gã phẫn nộ cho Thẩm Lan, cho

Thu Tố Thanh vì đã bị sư muội mà mình tín nhiệm hại.

“Tên khốn ngươi dám mắng bản cung chủ hả?” Ninh Thu Vũ nổi giận, khí thế như

sóng trào ra, định xé xác Diệp Phong.

“Tiểu gia mắng ngươi thì sao?” Diệp Phong phẫn hận đứng dậy, chỉ vào mũi Ninh

Thu Vũ mắng tiếp: “Ngươi đổ hết mọi tội lỗi lên mình sư thư. Được rồi, hiện giờ

ngươi lên làm cung chủ, nam nhân ngươi thích đó có chọn ngươi không? Hiện tại

chắc ngươi vẫn là lão xử nữ không ai thèm.”

Càng nói gã càng trôi chảy, càng trút giận, tiếp đó lớn tiếng: “Lão yêu phụ

ngươi độc ác, lấy oán trả ơn, không biết xấu hổ, dung mạo không sánh được một

phần vạn của sư thư, đừng nói nam nhân ngươi thích không thích ngươi mà loại lợn

mù mắt cũng không có hứng thú với nữ nhân xấu xa như ngươi.”

“Ta giết ngươi.” Ninh Thu Vũ bị gã mắng đến suýt ngất xỉu. Bà ta từ bé đến lớn

đều được chiều chuồng và nịnh nọt, bao giờ bị ai nhục mạ thế đâu? Hơn nữa lại

nhục mà đầy khó nghe, coi dung mạo và thân phận là hai thứ bà ta tự hào nhất còn

không đáng một xu. Nam nhân năm xưa sau khi Thu Tố Thanh “chết” cũng không yêu

bà ta mà chọn một nữ tử Thanh mộc tông chỉ là một võ tôn.

Việc này luôn là cái gai không nhổ được trong lòng Ninh Thu Vũ, hôm nay bị Diệp

Phong không hề lưu tình bới ra, không khác gì đem tôn nghiêm của bà ta ném vào

đống rác rồi giẫm lên… Thật không thể nhẫn nhịn được nữa. Ninh Thu Vũ ré lên

chói lòi, thủy lam sắc trường long rít gào lao tới.

Thể nội Diệp Phong lúc này năng lượng đứt đoạn, vốn không đủ sức ngăn chặn công

kích của Ninh Thu Vũ. Bất quá Thu Tố Nhã lắc mình phất tay áo, trải ra một lớp

thủy mạc phòng ngự, chặn đứng thủy long lại.

“Thu Tố Nhã, ngươi định là phản đồ của bản cung?” Ninh Thu Vũ nhìn sư muội, mắt

rực sát cơ.

“Ninh Thu Vũ, ngươi không xứng là Bích Thủy cung cung chủ.” Thu Tố Nhã lạnh lùng

đáp.

“Kiều các lão, lão nhân gia cũng thấy Thu Tố Nhã công nhiên câu kết với địch

nhân của Thánh điện đã đành, còn vì thế mà trẻ treo với bản cung, không trị tội

ả thì cung quy khó dung.” Ninh Thu Vũ tựa hồ không vội hạ thủ, ban nãy không bị

Diệp Phong mắng tới tả thì bà ta không mất đi lý trí như thế. Giờ hơi lãnh tĩnh

lại thì lập tức lý luận với các lão.

"Tố Nhã.” Các lão là lão tiền bối của Bích Thủy cung, thực lực không bằng Ninh

Thu Vũ nhưng bối phận không ai bì được, khẽ thở dài: “Việc Tố Thanh không nên

tranh luận vô vị ai đúng ai sai, lúc đó nó yêu người không nên yêu là phạm nhân

Thánh điện thông tập, có kết quá đó cũng là tự chuốc lấy. Con lui xuống đi, lỗi

của con, ta sẽ bảo Thu Vũ không truy cứu…”

“Trừ phi để y đưa thi thể sư thư đi, bằng không Tố Nhã tuyệt không lui.” Thu Tố

Nhã cả quyết.

“Ngươi đừng chấp mê bất ngộ, chú ý thân phận.” Kiều các lão cực kỳ giận dữ, giậm

mạnh chân.

“Diệp Phong, mau đưa sư thư khỏi đây, ta chặn chúng lại.” Thu Tố Nhã lắc mình

vào giữa hai người, thủy nguyên khí tức dâng lên.

“Muốn chạy? E rằng muộn rồi.” Ninh Thu Vũ nở nụ cười đắc ý.

Ngoài xa, từ bốn hướng đều có mấy luồn võ hoàng khí tức hùng hậu đang lao nhanh

tới. Thu Tố Nhã phát giác thi nhợt nhạt mặt mày, Ninh Thu Vũ hóa ra còn chiêu

này, chả trách lưỡng vị phong chủ khác đều không có mặt, xem ra đi mời cứu binh

từ các tông.

“Hỏng rồi, chúng ta đã bị bao vây.” Sắc mặt Diệp Phong cũng trở nên khó coi. Nếu

là bình thường, mấy võ hoàng Ngũ hành tông này thì gã dám chắc thoát thân được,

nhưng giờ gã vừa hao tận năng lượng trong hàn diếu, tuy Sinh hóa đơn bổ sung

được một phần nguyên nguyên lực nhưng đấu với cao thủ cỡ võ hoàng thì không đủ.

Tình thế, phi thường nguy cấp.

“Ha ha ha, Tố Nhã sư muội, muội tưởng ta sao lại lằng nhằng lâu thế với các

người?” Ninh Thu Vũ cười lạnh khoe khoang: “Ta và các lão mà muốn bắt được muội

cùng tên khốn kia thì hơi khó, nên mới kéo dài thời gian, đợi viện quân từ các

tông đến… Thế này các ngươi có chắp cánh cũng không thoát được khỏi Bích Thủy

cung.”

Trong lúc đó võ hoàng của tứ tông liên hợp với hai phong chủ Bích Thủy cung lần

lượt lướt đến tầng không hàn đàm, thấy Thu Tố Nhã đứng cùng Diệp Phong thì đều

lấy làm lạ, không hiểu xảy ra chuyện gì.

“Các vị, Bích Thủy cung lại xuất hiện phản đồ, Thu Tố Nhã câu kết với tù phạm

của thánh sơn, định lấy trộm thi thân của tiện nhân Thu Tố Thanh mà thánh sứ

dùng để kiềm chế Yêu vương. Xin các vị cùng hiệp trợ bản cung thanh lý môn hộ,

bắt cả đào phạm Diệp Phong nộp cho thánh sơn.” Ninh Thu Vũ nắm được đại cục nên

cười đắc ý.

Chúng võ hoàng nhìn nhau, chấp nhận lời của Ninh Thu Vũ. Nếu đích thi thân Thu

Tố Thanh không còn, Yêu vương biết được thì Ngũ hành tông sẽ gặp kiếp nạn vô

cùng. Trường đồ sát năm xưa Yêu vương gây ra còn như trước mắt, khiến họ không

lạnh mà run.

“Diệp Phong, vì sao ngươi lấy thi thể mà thánh sứ để lại? Ngươi và các tù phạm

thật ra đã làm gì ở thánh sơn?” Đến giờ, thánh sơn phát sinh biến cố, Ngũ hành

tông chỉ biết rất nhiều võ hoàng thoát ra, còn xảy ra chuyện gì thì họ mù tịt.

Thánh sơn xảy ra biến cố như vậy mà thánh sứ không hề lộ diện, thật khiến họ

nghi hoặc.

“Muốn biết hả? Muốn biết thì các ngươi giết lão yêu phụ Ninh Thu Vũ này, có khi

tiểu gia sẽ tiết lộ đôi chút.” Diệp Phong ngoài miệng ngoa ngoắt nhưng trong

lòng đang đánh trống trận. Tuy gã ngầm thông qua sợi lông thông tri cho Phong

loan đến chi viện, nhưng từ Yêu ma sâm lâm đến Bích Thủy cung chí ít cũng mất

,ấy canh giờ.

Một khi đối phương động thủ, gã không có cửa chống đỡ. Đợi các yêu hoàng đến cứu

viện là không thể nào.

oOo

Trước đó một canh giờ, cách Bích Thủy cung trăm dặm, các võ hoàng từ ngục sơn

thoát ra đang tụ tập lại, thì thầm bàn luận gì đó.

“Tin tức chính xác không? Ngũ hành tông mỗi phải cử hai võ hoàng đến Bích Thủy

cung?”

“Không sai được, lúc chúng xuất phát động tĩnh lớn như vậy, ở xa cũng cảm ứng

được. Xem ra… chúng quen thói ngông nghênh rồi.”

“Vậy việc thông tri cho các võ hoàng khác thế nào rồi?”

“Tối đa một canh giờ nữa, phần lớn sẽ tập hợp ở đây.”

“Lần này chúng ta phải cho Ngũ hành tông niềm vui bất ngờ… Không thì sao trả

được món nợ bức chúng ta vào ngục năm xưa…”

“Đúng, giáo huấn bọn chó đó.”

“Thịt mấy tên khốn đó đi.”…

pika41224-09-2011, 04:14 PM

Hỗn Nguyên Võ Tôn

Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài

Quyển 3: Võ Dung Học Viện

Chương 517: Bao vây Bích Thủy cung

Dịch: Công Tử Bạc Liêu

Sưu tầm: 4vn.eu

“Đừng lắm lời với tiểu tử này nữa, hắn vừa từ Vạn niên hàn diếu ra, thực lực

khẳng định không còn bao nhiêu, đang muốn kéo dài thời gian để khôi phục. Các vị

động thủ thôi.” Võ hoàng tứ tông đã tới, Ninh Thu Vũ nắm chắc phần thắng, không

cho gã cơ hội lấy hơi.

Mười võ hoàng đến nơi đều rúng động, từ Vạn niên hàn diếu đi ra thì cần thực lực

thế nào? Khó tưởng tượng được một thanh niên hơn hai mươi đã siêu việt tất cả

họ. Điều đó khiến các cường giả cao cao tại thượng dấy lên kinh đào hãi lãng

trong lòng, vừa chấn kinh vừa ghen tị.

Nhưng lập trường hai bên khác nhau. Thanh niên thiên tư siêu tuyệt này là địch

nhân của Ngũ hành tông và Thánh điện.

“Lam phong chủ, phối hợp với bốn võ hoàng tổ thành ngũ hành chiến trận bắt Thu

Tố Nhã.” Ninh Thu Vũ có thân phận cao nhất tại trường, trực tiếp phân phối:

“Những người còn lại cùng các võ hoàng tứ tông theo ta bắt Diệp Phong, xong việc

bản cung chủ nhất định ghi công các vị với thánh sứ.”

Các võ hoàng Ngũ hành tông nhanh chóng chia làm hai toán, cường giả Bích Thủy

cung cũng vây chặt tứ phía quanh Diệp Phong… Hai tổ ngũ hành chiến trận hoàn tất

trong khoảnh khắc, ngũ hành lĩnh vực khí thế xung thiên phát ra uy lực vô cùng,

khiến không gian chung quanh rung lên ầm ầm.

“Lần này hỏng rồi…” Diệp Phong cố vận nguyên lực, tuy còn có thể tạm thi triển

chiến lực cấp võ hoàng nhưng không có hy vọng thắng được ngũ hành chiến trận uy

thế kinh nhân.

Thu Tố Nhã mặt mũi nhợt nhạt, lòng đầy tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC