[MA] Còn Nữa Anh Yêu Em [Long fic YunJae, YooSu]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cái “của nợ” này về chứ?! – Jaejoong và Yoochun tức giận đồng thanh.

Cuối cùng, là thông qua thông qua đi!

.

.

.

-“Tôi, Tiffany đây!”

“…”

-“Có việc này mong anh giúp đỡ, coi như là trả ơn huệ lần trước…”

“…”

-“Chỉ cần khống chế người này, Jung.con sẽ chi cho anh không ít đâu, tôi đảm bảo đấy.”

“…”

-“Không có gì, chỉ muốn nhắc nhở cậu ta một chút thôi… Cũng không ảnh hưởng gì cả, được chứ?”

“…”

-“Tôi sẽ liên lạc sau”

Jung Jaejoong! Tôi cũng nên trả lễ cho cậu chứ nhỉ, “em chồng” của tôi?

End chap 5

Chap 6: Mở màn

Day Moon, 10:00 PM

Mười ba người của S.J cúi chào YunHo rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự chính của Jung gia. Tất cả sự chuẩn bị cần thiết dưới sự chỉ đạo của Jung YunHo đã được tiến hành ngay khi Jung lão gia thông báo, cuộc họp kín tối nay cũng coi như bước “chốt hạ” cuối cùng của kế hoạch. Đây không chỉ đơn giản là một bữa tiệc, mà còn là cuộc chiến đấu trên thương trường lẫn thế giới ngầm.

YunHo đứng dựa vào ban công lầu hai, trong đôi mắt hổ phách sâu thẳm là sự lạnh lùng vừa hờ hững lại vừa tàn nhẫn khiến kẻ khác phải run sợ. Từ khi tiếp nhận Jung.co đến hiện tại, anh chưa từng trực tiếp nhúng tay vào bất cứ việc gì ở S.J, nhưng lần này… Một tia hưng phấn lóe lên trên khuôn mặt YunHo, rồi ngay lập tức nó biến mất khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của JaeJoong đang mở cửa phòng tiến lại gần anh. Khẽ nhíu mày, YunHo bước đến ngăn cậu lại bằng vòng tay mạnh mẽ, nhẹ nhàng bế bổng JaeJoong lên rồi đi về phía phòng ngủ.

- Yunnie… - JaeJoong rụt rè lên tiếng, có lẽ lúc nãy cậu đã làm anh giận thật rồi. Mỗi lần YunHo im lặng thế này đều khiến JaeJoong vất vả vô cùng mới “hạ hỏa” được cho anh, thật là, cậu không phải cố ý mà.

Lúc nào cũng vậy, YunHo kiên quyết không cho cậu tham gia vào mấy “công việc” như thế dù JaeJoong đã dùng hết khả năng thuyết phục, đe dọa lẫn… làm nũng. Đâu phải JaeJoong vô dụng gì cho cam, tất cả kĩ năng của các hyung trong S.J cậu đều nắm trong lòng bàn tay đấy, cả YunHo không chỉ bảo vệ ấp ủ JaeJoong ngay từ khi còn nhỏ mà những thuật phòng thân cần thiết anh đều chỉ dạy cho cậu hết. Thậm chí JaeJoong dám chắc rằng, dù có 10 cao thủ Hakido đứng trước mặt thì dù đánh không lại, những mánh khóe để hạ gục tất cả cậu vẫn có thừa!

JaeJoong hiểu sức khỏe của bản thân hơn bất cứ ai, cũng căm hận nó hơn bất cứ ai. Ngay từ khi còn nhỏ, JaeJoong đã biết… Cơn đau ở ngực mỗi khi chạy nhanh một chút, cảm giác nghẹt thở mỗi lần vận động mạnh, ánh mắt lo sợ của appa, YunHo và YooChun… Một kẻ ngu ngốc nhất cũng hiểu tất cả điều đó có nghĩa là gì, JaeJoong sao có thể không biết nỗ lo lắng của YunHo chứ… Nhưng bảo cậu giương mắt nhìn anh đối mặt với nguy hiểm mà chờ đợi, Jung JaeJoong không làm được. Cậu vĩnh viễn không có khả năng đó…

/Yunnie… anh không biết được em đã đau đến thế nào khi nhìn anh vì em mà từ bỏ những khát vọng của bàn thân đâu… Em đã chịu đủ rồi, cảm giác bất lực ấy… Đời này em không muốn phải nếm trải thêm nữa… Anh giận dữ cũng được, chán ghét em cũng được, chỉ cần có thể bảo vệ anh… Joongie sẽ không đứng nhìn nữa đâu…/

Dụi dụi đầu vào cổ YunHo, JaeJoong khẽ cất giọng nói:

- Yunnie… Em không sao mà, anh đừng giận nữa được không? – Nói là nói thế, vẻ mặt của JaeJoong vẫn đầy vẻ vô tư, anh muốn giận thì cứ giận đi, appa đồng ý rồi, anh không cho thì cậu cũng bám theo được vậy.

YunHo dường như đã quá quen với mấy câu vừa rồi nên biểu tình cũng chẳng thay đổi chút nào, anh lẳng lặng mở cửa phòng đặt JaeJoong lên giường, kéo chăn lại cẩn thẩn rồi ngồi xuống cạnh cậu, bàn tay to lớn dịu dàng vén lọn tóc lòa xòa trên mặt JaeJoong ra sau tai.

- Anh có nói thế nào thì em cũng không nghe sao?

JaeJoong không trả lời, chỉ gật gật đầu với đôi mắt to tròn long lanh nước, nhìn thật đáng thương, rõ ràng là cậu phải chịu ủy khuất mà, YunHo đáng ghét còn dùng giọng ra lênh ấy đe dọa cậu nữa.

Khuôn mặt YunHo phút chốc sa sầm, ngay sau đó anh thở dài rồi ôm JaeJoong vùi vào lồng ngực mình. Anh vốn không thắng được JaeJoong rồi, ngay lúc mọi người đồng ý để cậu đi cùng anh, trong lòng YunHo lại dấy lên nỗi bất an mơ hồ… Dù ở bên anh, không có bất cứ kẻ nào có thể chạm vào cậu, nhưng sự việc lần này không đơn giản. Từ trước đến nay YunHo chưa từng để JaeJoong phải đối mặt với những nguy hiểm như vậy, anh có tự tin đến đâu cũng biết lo sợ… Nỗi sợ hãi duy nhất của Jung YunHo… con người bé nhỏ yếu ớt lúc nào cũng cần che chở này…

JaeJoong vòng tay ôm chặt YunHo, quyết định lần này có lẽ là chính xác. Cậu phải để anh biết được, cậu vẫn có thể tự bảo vệ bản thân mình, phải tập cho anh quen dần với nỗi sợ hãi ấy… Nếu không… đến lúc đó, anh làm sao có thể chịu đựng được?

ChangMin luôn muốn để anh biết tất cả, nhưng nó không hiểu. Nó không biết góc tối trong người đàn ông này đáng sợ đến đâu cả. Trước JaeJoong, YunHo sống thật với bản thân hơn bao giờ hết, nhưng nếu không có cậu thì sao? Người này phải làm sao đây?

Cậu dùng cả 5 năm đó để đánh cược, để bảo vệ người cậu yêu, để anh có thể sống trong thế giới không còn nỗi sợ hãi nào nữa… cũng không còn Jung JaeJoong nữa…

Yunnie của em… anh sẽ sống tốt thôi… em hứa đấy…

- Yunnie, em sẽ ổn mà… Còn có anh và mọi người bên cạnh, em sao lại không được an toàn chứ, anh phải tin tưởng em một chút, nhé?

YunHo nhẹ nhàng ôm JaeJoong nằm xuống, khẽ hôn lên trán cậu, anh mỉm cười nói:

- Em ngủ đi, đã khuya rồi.

JaeJoong ngoan ngoãn nhắm mắt lại nhưng vẫn khư khư giữ lấy tay anh, y như đứa trẻ đang vòi vĩnh. YunHo phì cười trước dáng vẻ của con mèo con lúc nào cũng làm nũng ấy, lặng lẽ ngồi cạnh ngắm thiên thần bé bỏng của mình dần chìm vào giấc ngủ. Đến khi chắc chắn JaeJoong đã ngủ say, anh cẩn thận gỡ tay cậu, đứng lên rời khỏi phòng JaeJoong tiến vào căn phòng đối diện, nơi có Hwang MiYoung – vợ của Jung YunHo…

Ngay khi cánh cửa khép lại, đôi mắt JaeJoong từ từ mở ra nhìn về phía anh vừa rời đi. Trên khuôn mặt bé nhỏ ấy không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, cậu đưa tay nắm lay bàn tay còn lại mà khi nãy vẫn được YunHo giữ lấy, chậm rãi ủ nó vào trong ngực.

- … Vẫn còn… ờ bên em…

JaeJoong nở nụ cười rồi lại nhắm mắt, cậu phải ngủ thôi… Nếu không Yunnie sẽ giận mất…

Những lúc này, Yunnie của cậu là Jung YunHo, là chồng của Hwang MiYoung… Anh sẽ không thể ở bên cạnh cậu như bình thường được, dù số lần anh thực hiện trách nhiệm ấy có ít bao nhiêu đi chăng nữa, nó cũng đều khiến lòng JaeJoong như thắt lại…

/Ba người… là một gia đình, là một gia đình…/

Yunnie à, từ khi nào mà em lại biến thành kẻ phải níu giữ chút hơi ấm sót lại của anh… mới có thể sống thế này?

Anh luôn lo sợ sẽ mất em, nhưng thật ra… em cũng vậy… em cũng vậy mà, Yunnie ơi…

“Xoảng!!”

- Cậu JaeJoong?!

Quản gia Song đang sắp xếp thức ăn bên ngoài bỗng nghe tiếng đổ vỡ phía trong phòng bếp, bà hoảng hốt chạy nhanh vào, trong đầu không ngừng lo lắng hoảng sợ.

Lúc nảy ngoài bà và JaeJoong thiếu gia đang chuẩn bị bữa sáng thì mọi người trong nhà vẫn chưa thức dậy, JaeJoong dù sức khỏe có yếu đến đâu vẫn luôn tự tay chăm sóc cho YunHo và MinHo, huống hồ bây giờ cả gia đình lại đầy đủ như thế, bà có ngăn cản và khuyên nhủ đến đâu cậu vẫn không nghe.

Bà quản gia nhớ lại hai ngày trước lúc quay về từ Luân Đôn, bệnh của JaeJoong tái phát đã khiến Đại thiếu gia nổi giận không ít và còn nghiêm cấm cậu không được bước ra khỏi nhà nửa bước, nếu bây giờ lại xảy ra chuyện thì…

JaeJoong đứng dựa vào cạnh bếp, một tay còn chống phía sau để đứng vững, dưới chân cậu là những mảnh vỡ của chiếc bình cậu vẫn thường dùng để pha cà phê cho YunHo. JaeJoong im lặng nhìn vào cánh tay vẫn còn đưa ra phía trước, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy chứa đựng những cảm xúc hỗn loạn không thể đoán được.

Đến khi nghe tiếng quản gia Song lo lắng hỏi, JaeJoong mới từ từ ngẩng đầu lên, thấy gương mặt lo lắng của bà Song, cậu vội nở nụ cười trấn an:

- Con không sao, chỉ là trượt tay thôi.

- Cậu không bị thương chứ? – Bà quản gia bước nhanh đến bên cậu nắm lấy bàn tay gầy nhỏ cẩn thận kiểm tra, phát hiện JaeJoong không việc gì thì an tâm thở phào rồi kéo cậu về phía ghế ngồi xuống.

JaeJoong nhìn dáng vẻ tất bật của bà mà phì cười, trên gương mặt nhỏ bé lại phảng phất nét bi thương không che giấu.

- Bác lại giống Yunnie rồi, có cần lo lắng quá mức thế đâu. – JaeJoong bĩu môi hờn giận nói, sao cái gì mọi người cũng cố xé ra to thật to vậy chứ.

Bà Song dịu dàng xoa xoa đầu JaeJoong dỗ dành hệt như đang vuốt ve con mèo nhỏ xù lông, với bà, JaeJoong thiếu gia dù có lớn hơn, cao hơn, thậm chí đã trưởng thành thì trong mắt bà, cậu vẫn yếu ớt bé bỏng như lúc Jung lão gia đưa cậu đến đây. Đứa trẻ này là bảo bối của bà, của Jung gia… và đặc biệt là người đó…

- Con lên phòng một chút, sẵn tiện gọi ChangMin luôn – Cậu mỉm cười đứng lên, đi được vài bước lại quay về bà dặn dò – Bác đánh thức appa và Yunnie giùm con nhé, YooChun hyung chắc là đang âu yếm “darling” của mình rồi… Thôi để lát nữa con qua đó vậy!

Quản gia Song nhìn theo bóng JaeJoong đi khuất rồi khẽ thở dài, mọi khi lúc nào cũng là cậu và YunHo cùng ngồi đợi mọi người, chỉ khi nào có cô MiYoung…

.

.

.

YunHo ngồi xuống cùng với MiYoung và MinHo, Jung lão gia thì đã nhàn nhạ đọc báo từ trước. Nhìn quản gia Song từ bếp bước ra, YunHo cất giọng trầm trầm hỏi:

- Bác Song, Joongie đâu rồi?

- Cậu JaeJoong đang ở cùng ChangMin và cậu YooChun ạ, có lẽ là sẽ đến nhanh thôi. – Vừa trả lời bà vừa đặt cạnh anh tách cà phê sữa ấm nóng, một thói quen chưa bao giờ đổi của YunHo mỗi buổi sáng

Nói là thói quen chưa bao giờ thay đổi thì có lẽ không đúng lắm. Trước đây YunHo luôn dùng cà phê đen, lại chẳng bỏ đường. Mãi sau này JaeJoong khuyên mãi không được, bực mình quá liền cướp lấy… uống thử. Ai ngờ lần đó không chỉ dọa cả Jung gia một phen điêu đứng mà còn khiến YunHo bỏ luôn thứ thức uống ấy, nó suýt nữa đã cướp đi JaeJoong của anh rồi. Vốn dĩ dạ dày cậu đã không tốt, uống nguyên một cốc như thế… cả ba tháng sau JaeJoong cũng chỉ ăn được cháo trắng, ChangMin thì khỏi phải nói, suýt nữa đã vặn gãy cổ YunHo, còn Jung lão gia thì âm thầm tiêu hủy hết cà phê ở Seoul. (=.=|||)

JaeJoong nhìn YunHo cả một thời gian không thôi tự trách bản thân mà không nỡ, cậu rất ân hận mình lại bất cẩn, người chịu tổn thương hơn hết lại chính là người cậu yêu… Sau này JaeJoong đã lặng lẽ thuyết phục YunHo từng ngày, có điều cốc cà phê đen ngày nào đã được pha thêm sữa, lúc nào cũng thơm mùi vani thoang thoảng, nó đong đầy sự ấm áp và yêu thương mà JaeJoong dành cho anh…

Nhẹ cầm tách cà phê khẽ nhấp một chút, YunHo liền nhíu mày khiến Hwang MiYoung bên cạnh hơi sững lại, cô khẽ vuốt cánh tay anh quan tâm hỏi:

- YunHo? Anh khó chịu ở đâu sao?

Quản gia Song đứng bên cạnh thoáng giật mình, trong lòng bà lại dâng lên nỗi lo lắng… Bà biết YunHo sẽ nhận ra, nhưng không nghĩ nó sẽ nghiêm trọng lắm. Chỉ là sáng nay… bà cảm giác cậu JaeJoong hơi khác lạ nhưng lại không chắc chắn, tại sao…

YunHo im lặng không nói, nghe tiếng JaeJoong đang cười nói với Chang Min và YooChun, anh quay lại thì thấy cậu đang khoát tay hai người ấy bước lại, JaeJoong mỉm cưởi chạy đến ôm cổ Jung lão gia làm nũng dứt khoát bỏ quên hai người đồng hành vừa rồi.(=.=)

- Appa~

Jung lão gia không bực mình vì bị làm phiền, ngược lại còn hôn lên trán JaeJoong rất vui vẻ cười nói :

- JaeJae ngoan của appa, mới sáng ra mà con chạy đi đâu vậy?

- Joongie – Giọng nói trầm hơi lạnh vang lên cắt ngang lời Jung lão gia, JaeJoong vừa mới quay lại thì người đó đã đứng sau cậu từ bao giờ.

JaeJoong khẽ nghiêng đầu, xong rất tự giác nâng hai tay về phía người đó, ngay lập tức JaeJoong đã ngồi gọn trên cánh tay mạnh mẽ của anh. Mọi người quá quen với việc này nên rất tự nhiên ngồi xuống chỗ của mình, riêng Jung lão gia thì ôm một bụng tức giận vì bị lơ đẹp, mới sáng sớm mà « thằng lớn » lại nẫng tay trên, không điên máu mới là lạ!

JaeJoong phồng má giận dỗi, sao cứ xem cậu như trẻ con mà hết bế lại bồng thế này chứ. Dỗi thì dỗi nhưng vẫn ngoan ngoan hôn nhẹ lên má người đó, cọ cọ vào cổ anh thì thầm :

- Chào buổi sáng, Yunnie !

YunHo (hài lòng) ôm JaeJoong ngồi xuống bắt đầu bữa sáng, cậu gác cằm lên vai anh nhìn về phía Hwang MiYoung, khẽ mỉm cười với cô ta đầy thách thức và chiếm hữu.

Hwang MiYoung khẽ nhếch môi, khuôn mặt không có một chút biểu hiện tức giận đáp trả mà chỉ nhẹ nhàng nói :

- YunHo, chúng ta phải nhanh lên một chút, sáng nay không phải anh có cuộc họp quan trọng sao? Cả MinHo cũng có buổi sinh hoạt thể thao ở trường, em sẽ đi cùng con hôm nay, cũng không còn sớm nữa. – Vừa nói cô vừa mỉm cười nhìn bé con đang ngồi bên cạnh đầy vẻ cưng chiều.

MinHo đang chăm chú nhìn JaeJoong ở đối diện nghe vậy thì giật mình nhìn lên, trên khuôn mặt non nớt đầy vẻ ngạc nhiên và sửng sốt. Nó vội quay lại phía JaeJoong thì thấy cậu đang nói gì đó với quản gia Song, khẽ bặm môi cúi đầu thấp xuống, nó thật sự không muốn!

/ Jae umma…/

- Minnie à… - JaeJoong nhìn bé con đang ấm ức đối diện nhẹ nhàng lên tiếng – Mẹ con bận việc nên buổi chiều sẽ không ở với con được, umma đến đón con được không ?

- Vâng !! – Nó vội trả lời, khuôn mặt nhỏ bé không giấu được vẻ mặt vui sướnghôm nay nó có tham gia một cuộc thi của trường nên rất muốn có Jae umma ở bên, thật may là lúc đó umma đã đến rồi.

- Joongie !

- Yunnie à, anh đưa em đi nhé, rồi thuận đường cùng chị dâu về công ty luôn… - JaeJoong ngắt lời YunHo nói – Chị MiYoung, không có gì bất tiện chứ ?

Hwang MiYoung nhìn thẳng vào mắt JaeJoong khẽ mỉm cười trả lời :

- Không sao, dù gì đối tác lần này cũng rất muốn gặp cả hai vợ chồng, vậy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhờ em lo cho MinHo, JaeJoongie.

- JaeJoong ah, em ăn món này đi, lúc nãy vừa la đói rồi mà – YooChun gắp vào chén JaeJoong dịu dàng nói, lời nói của anh khiến cả Jung lão gia và YunHo gạt mọi chuyện qua một bên chuyên tâm vào bữa ăn và chăm sóc cho cậu. Dù sao sức khỏe của JaeJoong vẫn là trên hết.

/Để tôi xem cô sẽ tiếp tục thế nào, thật khiến người khác tò mò đấy, chị dâu à/

.

.

.

Bữa sáng ở Jung gia diễn ra… vô cùng sôi nổi , đã rất lâu cả gia đình không đông đủ thế này, nhất là có sự hiện diện của cậu hai YooChun. Jung lão gia liên tục liếc xéo rồi cảnh cáo cái thói trăng hoa của anh, YooChun đành cắn răng lắng nghe, lâu lâu nhìn qua bên cạnh liền bắt gặp tướng ăn như hổ đói của Shim ChangMin, đã thế nó còn chiếm mất phần của anh nữa chứ .

- YAH!! SHIM CHANGMIN!! Cái đó là của hyung mà!! *Đập bàn*

- Thằng trời đánh! Mày dám hét vào mặt appa thế hả?!!

- Appa lộn rồi, con đâu có!!

- Lại còn cãi!! Có tin tao gả mày đi ngay không?!!

- …

Jung lão gia lấy lại sắc mặt bình tĩnh vốn có, đắc ý nhìn kẻ nào đó đang trừng mắt há mồm kinh ngạc hết sức.

- Ta nói rồi, YunHo đã kết hôn được 6 năm, còn mày thì cứ lông bông hết cô ca sĩ này đến diễn viên nọ! Giờ cũng nên lập gia đình đi. – Ông thong thả nói nhưng ánh mắt nhìn YooChun lại phát ra một tia lạnh lẽo sắc bén.

Sắc mặt YooChun trong phút chốc sa sầm, JaeJoong thấy không ổn thì vội hướng Jung lão gia nhỏ giọng nói :

- Appa, chuyện này để sau hãy nói được không?

Nghe tiếng năn nỉ của JaeJoong thì sự hùng hổ của Jung lão gia đã xẹp xuống, ông liếc YooChun một cái rồi lại quay sang JaeJoong :

- JaeJae, con mau ăn đi, dạo này lại gầy đi rồi.

ChangMin đang uống sữa cho thông cổ để ăn tiếp nghe thấy suýt nữa thì phun hết ra, JaeJoong xanh cả mặt, trong đầu không ngừng ai oán, appa sớm không nói muộn không nói lại chọn ngay lúc YunHo đang ngồi đối diện mà phát ngôn như vậy, chẳng biết cậu sẽ bị cấm cửa đến khi nào đây !

.

.

.

JaeJoong lặng lẽ nhìn YooChun đứng bên cây dương cầm màu trắng, ánh nắng buối sáng ánh lên chiếc piano khiến nó như nhòa nhòa, cáng làm bóng lưng ấy thêm cô độc…

Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, vừa định quay đi thì tiếng YooChun kéo cậu đứng sững lại.

- JaeJoongie, anh có lỗi với YunHo hyung… có lỗi với em…

JaeJoong lặng người trong giây lát rồi bước đi, dường như đôi vai gầy ấy khẽ run rẩy, cậu bước nhanh hơn như đang chạy trốn, cậu sợ… Sợ anh sẽ tiếp tục thốt ra những lời mà cậu không muốn nghe, không muốn nghĩ đến…

.

.

"… Anh có lỗi với em, JaeJoonggie…"

.

.

.

SuSu à, anh phải làm sao bây giờ? Em ấy đã đau khổ quá nhiều rồi, nếu bây giờ mà anh còn làm điều tàn nhẫn đó, JaeJoong sẽ như thế nào ?

Đó là em trai của anh, đứa em bé bỏng mà anh lúc nào cũng muốn bảo vệ, lúc nào cũng muốn nó hạnh phúc.

JaeJoong là em trai của anh, SuSu à…

Anh chưa từng muốn tổn thương em ấy, không hề muốn…

.

.

.

- Hyung đi thế này, không sợ Yun hyung nổi giận sao? – ChangMin vừa lái xe vừa lo lắng nhìn con người bé nhỏ bên cạnh.

- Hyung ra ngoài cùng em mà, đừng để anh ấy biết hyung đi đâu là được rồi – JaeJoong bĩu môi nói, gì chứ cậu không sợ nữa đâu, cứ ngoan ngoãn nghe lời thì biết bao giờ mới được ra khỏi nhà.

ChangMin thầm than trời, Yun hyung mà không biết mới sợ đó! Chưa kể là hai người đang đến In Heaven, lúc đó mà Yun hyung không phát hiện ra nữa thì ChangMin này không mang họ Shim! Chỉ sợ vừa ra khỏi cửa là hyung ấy đã…

- Em yên lặng lái xe không được hả? Việc gì phải sợ "tên đó" thế? – JaeJoong thấy bộ dạng như ngồi trên đống lửa của ChangMin nhịn không được la lên, sao không ai coi lời cậu nói ra gì hết vậy nè.

ChangMin lúc này chỉ muốn đập đầu vào vô lăng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca