ptbh đầu-Q2 C52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mắt, liền tập trung, toàn bộ năng lượng mạnh mẽ vô cùng đóa đều chiếu lên trên người của Á Lạp Tư Đặc.

Lập tức, Á Lạp Tư Đặc toàn thân bị bốc hơi hoàn toàn...

Nhưng ngay sau đó, ở bên ngoài của đại trận, vô số những chiếc vũ mao lại rung động một cách quỷ dị, rồi dần dần tập trung hội tụ lại thành vô số các tinh linh hình người có cánh, nhất tề đồng loạt lao vọt về phía Khắc Lan Lôi Đức.

Hai bên vừa chạm trán nhau, liền bùng nỏ ra một trận chiến đấu vô cùng kịch liệt...

Vũ mao tinh linh ngưng tụ lông chim biến thành vũ khí đại kiếm, còn những hóa thân Khắc Lan Lôi Đức lại dùng "tay không bắt giặc" ( DG : :P ). Một chọi một, một đối ba, ba đấu năm...một trận chiến giáp lá cà với nhân số bất đồng bắt đầu diễn ra trong phạm vi toàn bộ không gian.

Hồng phát thiếu niên giơ tay lên, tinh linh màu lục biếc cũng vung kiếm lên chem., phát ra năng lượng đủ để khiến cho không gian vặn vẹo, đồng thời thể hiện một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, vượt xa sự tưởng tưởng của tất cả mọi người đang ở đây.

...

Ầm!

Một thân hình đầy thương tích của Khắc Lan Lôi Đức bị đánh bay qua trước mặt Trùng Dương, rồi trong nháy mắt liền biến mất trong một tấm gương. Nhưng cùng lúc đó, ở cách đám người Trùng Dương một khoảng hai mươi mấy thước, hai, ba Khắc Lan Lôi Đức cùng nhau liên thủ, xé nát tứ chi và đôi cánh của một nguyên tố tinh linh, tiếp đó mỗi người một chân dẫm nát thân thể đó thành bột phấn... ( DG : eo ơi, cái lão già này dã man wá...ta kháo...+_+ )

- Không được, ta sắp không thể chống đỡ được nữa rồi...

Lý Tra Đức trưởng lão nhíu chặt bộ lông mày rậm rạp, thở hổn hển mà nói. Hai cánh tay lão giơ lên mà phát ra ma lực, đang miễn cưỡng duy trì kết giới xung quanh.

Cuộc chiến giữa Kính diện hóa thân và Vũ mao tinh linh đã lan tới gần sân thượng rất nhanh, cứ thỉnh thoảng lại có loạn lưu năng lượng tấn công tới. Lý Tra Đức trưởng lão vì phải bảo hộ cả bốn người ở đây cho nên đã phải khởi động ma trận phòng ngự mạnh mẽ nhất của mình từ sớm. Cho tới bây giờ, thì ít nhất cũng đã phải chịu mấy trăm lần nặng nhẹ oanh kích các thể loại khác nhau.

Ma lực của Thánh linh ma pháp sư cũng đã bị tiêu hao đến mức gần như cạn kiệt roài...

Đó là bởi vì Kính diện hóa thân và Vũ mao tinh linh còn cố gắng giao chiến tránh xa phạm vi sân thượng, nên Lý Tra Đức trưởng lão mới có thể chống đỡ lâu đến vậy. Nấu không, chỉ cần một hóa thân và một tinh linh giao chiến ở bên trong phạm vi cách sân thượng hơn mười thước, chỉ sợ rằng năng lượng tấn công đó cũng đã đủ làm cho Trưởng lão khó có thể mà chịu đựng nổi.

Quả nhiên là sức mạnh của Truyền kỳ ma pháp sư a...

- Các ngươi nên đi ra ngoài...

Một giọng nói thản nhiên đột ngột truyền đến, khiến cho đám người Trùng Dương phải quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc gương đang lơ lửng bên cạnh mấy thước, phản chiếu thân hình của hồng phát thiếu niên, đang thản nhiên nhìn về phía bọn họ.

- Nhắm mắt lại, ta đưa các ngươi rời khỏi...

Thiếu niên Khắc Lan Lôi Đức trong gương nói tiếp, sau đó giơ hai tay lên, phân biệt nổi lên hào quang lam sắc và tử sắc.

Trùng Dương liếc mắt nhìn toàn bộ Truyền kỳ thế giới một lần cuối cùng : Những chiếc gương vỡ nát tung bay, những chiếc lông chim đang bay lả tả, những hồng phát thiếu niên đang không ngừng giao chiến với Vũ mao tinh linh...

Hắn khắc sâu những hình ảnh về ma pháp xinh đẹp, kỳ dị, cường đại này sâu tận vào trong nội tâm, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, cảm giác lại như đang ở trong hỗn độn...

Thời gian quan sát đã kết thúc.

...

Đám người Trung Dương lại mở to hai mắt ra, phát hiện chính mình vẫn đang đứng giữa sân thượng của tầng cao nhất trên tháp pháp sư.

Nhìn về phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy dưới vòm trởi, trong khoảng không gian đường kính chừng vài trăm thước, thỉnh thoảng lại có cảnh tượng vặn vẹo.

- Khoảng không gian kia là nơi tiếp nối Truyền kỳ thế giới của hai vị đại nhân...Loại trạng thái này hiện giờ, trừ khi được hai vị đại nhân cho phép, hoặc là dùng thực lực đủ mạnh để cưỡng ép tham gia, còn nếu không thì sẽ không thể nào mà tiến vào thế giới đó được.

Lý Tra Đức trưởng lão nói.

- Ta biết, các ngươi chắc chắn còn có rất nhiều điều không hiểu, cũng có rất nhiều vấn đề nghi vấn muốn hỏi. Nhưng hiện giờ, ta cũng không biết nên giải thích như thế nào để khiến cho các ngươi hiểu được. Dù sao, các ngươi cũng mới chỉ là Cơ sở ma pháp sư, bất kể là trình độ hay cấp bậc thì cũng qua thấp, thực sự rất khó lĩnh hội hết thảy những gì thì phát sinh. Cho nên, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều rằng, trong tương lai, khi trình độ của các ngươi tăng lên tương ứng, tự nhiên sẽ rút ra được nhưng điều có ích từ trong những ký ức này.

Lý Tra Đức trưởng lão mỉm cười nói.

- Không ngờ hai vị đại nhân vẫn hướng dẫn những kiến thức cao nhất mà hiện giờ các ngươi chưa thể tiếp thu nổi. Chính vì vậy, không nên phụ vào kỳ vọng của bọn họ, các bạn trẻ ạ!

Trùng Dương cùng cặp tỷ muội song sinh không hẹn mà cùng gật đầu.

- Tốt lắm, chúng ta đi vào phòng ngồi chờ đến khi hai vị đại nhân luận đàm xong đã.

Lý Tra Đức trưởng lão xoay người, đi vào bên trong phòng.

Phần Tẫn Bát Hoang.

Tác giả : Hà Thư.

Quyển 2 : Thời đại hoa lệ.

Chương 47 : Đối mặt nói chuyện với Truyền kỳ.

Dịch: 0olayvo0 ( A Lay ).

Nguồn : 2T.

Hàng về...tối nay sẽ có 5 chương nữa...

8H - 47

Vào trong phòng ngồi xuống, không khí trở nên có chút e ngại. Với lập trường của mình, đương nhiên Trùng Dương cũng chẳng cần phải nói chuyện với đôi song sinh tỷ muội kia. Còn ánh mắt lạnh lẽo âm trầm của hai thiếu nữ cũng khiến hắn và Lý Tra Đức trưởng lão có chút không được tự nhiên, muốn nói mấy câu nhưng cũng không thể thoải mái mà nói được.

Cơ bản mọi người cũng cứ duy trì trạng thái trầm mặc, cứng ngắc, thỉnh thoảng, uống một ngụm trà, cùng chờ đợi......

Đại khái sau thời gian khoảng một giờ đồng hồ, một luồng ma lực dao động mênh mông chợt tấn công tới khiến cho bốn người trong phòng giật mình kinh hãi, đột nhiên đều đứng cả dậy.

Một lát sau, hai vị Truyền kỳ ma pháp sư đều rơi xuống sân thượng.

Khắc Lan Lôi Đức từ dáng một thiếu niên biến thành một thanh niên, tóc đỏ phủ dài tới vai, khuôn mặt góc cạnh nhưng vẫn hờ hững, hai mắt lóe nên sắc bén. Còn Á Lạp Tư Đặc lại biến thành một ông già mặt đầy nếp nhăn loang lổ, râu dài lịch hãm, mày rậm thẳng tắp, ánh mắt ôn hòa sáng ngời, đâu còn chút nào thư sinh tuấn mỹ trai trẻ lúc trước.

Bốn người tiến lên chào hỏi. Á Lạp Tư Đặc vuốt ve bộ râu dài, liếc mắt nhìn Khắc Lan Thôi Đức, nhẹ nhàng phất tay, dẫn hai đệ tử của mình đi tới một bên, nói vài câu.

Khắc Lan Lôi Đức đứng ở trước mặt Trùng Dương và Lý Tra Đức Trưởng lão.

- Trưởng lão, ta đã già rồi, cho nên phiền ông chiếu cố đứa nhỏ này...

Khắc Lan Lôi Đức quay sang phía trưởng lão, thản nhiên nói.

- Không...Không có gì, cũng không phiền toái a. Ha ha...ta cũng có suy nghĩ của mình mà.

Lý Tra Đức Trưởng lão đối mặt với vị tiền nhiệm Phổ Thụy Tư Lan Viện Trưởng, cũng hơi hơi cung kính mà nói.

- Trùng Dương là một cậu bé tốt, hơn nữa lại rất có tiềm lực. Hiện giờ,mặc dù là có mất chút công sức chiếu cố cậu ấy, thì còn tốt hơn nhiều so với việc chờ cậu ấy lớn lên rồi mới kết giao...

Điều đó là những lời nói thật. Trong lòng mọi người cũng đều rõ ràng, nếu không phải ý thức được Trùng Dương, cũng như những khả năng sau lưng Trùng Dương, Lý Tra Đức Trưởng Lão cũng sẽ không thèm quan tâm đến một ma pháp sư hỏa nho nhỏ như hắn. Có thể nói, đây xem như một vụ đầu tư mạo hiểm.

Hiện giờ, có thể nhờ mà Trùng Dương kiến thức được Truyền kỳ thế giới, hơn nữa lại còn có thể đứng một chỗ cùng nói chuyện với Khắc Lan Lôi Đức đại nhân như vậy... Lý Tra Đức Trưởng Lão liền cảm thấy món đầu tư này rất lời.

Khắc Lan Lôi Đức gật đầu với lão.

- Giờ ta phải nói chuyện với cậu ấy vài câu, không làm phiền trưởng lão ở đây tiếp chuyện nữa, mời ông về nghỉ.

- Vâng, đại nhân.

Lý Tra Đức Trưởng lão khom mình thi lễ, liền xoay người rời đi. Hiện trường chỉ còn lại Trùng Dương cùng với vị Tiền nhiệm Viện trưởng này đang đứng đối diện với nhau mà thôi.

- Chuyện xảy ra đối với Tát Nhĩ Sâm, là cháu đã làm sai rồi!

Đó là câu nói đầu tiên mà Khắc Lan Lôi Đức nói với Trung Dương.

Trùng Dương sửng sốt.

- Hắn vốn muốn làm giảm uy phong của cháu, bởi vì cảm thấy khi cháu đánh thắng được Địa Phong song hệ thiên tài kia, dáng vẻ nghênh ngang, chắc chắn là có chút kiêu ngạo...Thực ra, hắn cũng không dám thực sự làm như vậy với cháu. Đối với một học sinh Hỏa lệ có thể đánh thắng được Địa Phong song hệ đồng cấp, mấy lão già ở Phổ Thụy Tư Lan có ngu xuẩn tới múc nào cũng không coi đó là một xự sỉ nhục cần phải xử lý đâu.

Khắc Lan Lôi Đức thản nhiên nói.

- Nếu khi đó cháu không phát ra quyền trục, chắc chắn lúc sau Tát Nhỉ Sâm sẽ mời cháu vào thư phòng của Hội Học sinh Phổ Thụy Tư Lan, cho cháu được hưởng một loạt các đãi ngộ chỉ dàng cho những tinh anh thiên tài mà thôi.

Im lặng một hồi.

- Cho cháu vào thư phòng là định dùng " cây gậy và củ cà rốt " sao?

Trùng Dương nhẹ nhàng nói.

- Đáng tiếc...cho dù là chỉ một gậy, thì cháu cũng không muốn

chịu...ngay cả như vậy, cháu cũng cảm thấy, chính bản thân cháu cũng không có làm điều gì sai.

Hắn nhìn Khắc Lan Lôi Đức thật sâu, đối mặt với cặp mắt thản nhiên và cơ trí kia.

- Không có ngài, học viện Phổ Thụy Tư Lan đối với cháu chẳng còn là gì cả. Cháu...tuyệt đối không muốn cúi đầu trước kiểu học viện như vậy.

Mặc dù chỉ còn có hai bàn tay trắng, cũng không hề quyến luyến.

Hội học sinh, tổ chức tinh anh của Phổ Thụy Tư Lan, mỗi thành viên trong đó đều được hưởng các đặc quyền hơn xa các học sinh thông thường khác...Nếu là sáu năm trước, có lẽ Trùng Dương đã rất muốn gia nhập, nhưng lúc đó...

- Có lẽ là kích động, nhưng cháu nghĩ không có gì sai cả.

Trùng Dương thản nhiên nhắc lại.

Khắc Lan Lôi Đức thản nhiên nhìn hắn, đôi mắt hơi nhíu lại.

- Nhưng đó là học viện ma pháp truyền thừa ngàn năm của đế quốc, không ngờ cháu ném ra một cái Thánh Linh quyển trục ngay trong phòng của viện trưởng. Cháu không có chút suy nghĩ nào là mình quá kiêu ngạo sao?

- Nghe nói khi ngài còn trẻ tuổi, thì ngài cũng rất kiêu ngạo.

Trùng Dương mỉm cười.

- Cháu là học sinh của ngài, đây coi như là kế thừa một ít tính cách của ngài mà thôi.

Lần này đến phiên Khắc Lan Lôi Đức sửng sốt một chút.

- Trưởng lão Lý Tra Đức đã nói gì cho cháu?

- Rất nhiều, cháu cũng không biết, hóa ra trước kia ngài lại như vậy...

- Hừ!

Khắc Lan Lôi Đức hắng giọng, hơi dời ánh mắt đi, vẻ mặt dường như có chút buồn bực.

- Tuổi trẻ nóng bỏng..Nhưng cho dù thêm tất cả những chuyện trước kia ta làm cũng không nghiêm trọng tới mức suýt nữa mưu sát học viện trưởng như cháu.

Ông nhếch mắt nhìn Trùng Dương.

- Tát Nhĩ Sâm không phải là Viện trưởng.

Trùng Dương kiên trì nói.

- Ông ta vĩnh viễn cũng không bao giờ là Viện trưởng được.

Một lát yên tĩnh.

- Kiêu ngạo, ngoan cố, không biết hối cải....

Khắc Lan Lôi Đức tự nhiên thở dài.

- Tại sao trước kia ta lại không phát hiện được, hóa ra từ trong xương tủy, cháu lại là một cậu bé giống y hệt như ta khi còn trẻ nhỉ?

- Cháu thật sự rất vinh hạnh được ngài tán dương như vậy.

Trùng Dương khoái trá nói. Thật sự rất khoái trá.

- Kiêu ngạo sẽ phải trả giá.

Khắc Lan Lôi Đức nói.

- Ta đã đi qua con đường đó, biết rằng nó nghiêm trọng tới mức nào. Mà cháu...Nhưng theo ta thấy sai lầm mà cháu mắc phải sẽ khiến cháu phải trả giá còn nghiêm trọng gấp nhiều lần so với khi ta còn trẻ.

- Bất cứ giá nào cháu cũng tiếp nhận hết.

Ánh mắt Trùng Dương đầy kiên nghị, hai tay bỗng nắm chặt lại.

- Chỉ cần...không quan hệ gì tới người nhà của cháu là được.

- Sao có thể không quan hệ chứ?

Giọng Khắc Lan Lôi Đức trở lên lãnh đạm.

- Nói tới người nhà mới biết sợ hãi sao? Khi đó trước khi ra tay,sao cháu không nghĩ kỹ một chút?

Trùng Dương không nói gì, hơi cúi đầu xuống phía dưới.

- Ta chỉ bảo vệ cháu được một thời gian, chứ không thể bảo vệ cháu được cả đời. Có thể chịu nổi cái giá phải trả này hay không, có quan hệ tới gia tộc của cháu hay không, có thể chịu áp lực của Phổ Thụy Tư Lan hàng ngàn năm lịch sử hay không...

Khắc Lan Lôi Đức nghiêm khắc nói, ánh mắt lãnh đạm, từ từ vươn tay phải ra...

Trong lòng bàn tay có một chiếc Không gian giới chỉ mà đen tuyền.

- Toàn bộ đều ở bên trong. Những gì có thể cho cháu đều ở trong đó...Cậu bé, cậu đã tốt nghiệp, cho nên hãy tự nỗ lực cho vận mệnh và nhân sinh của chính mình đi.

Giọng Khắc Lan Lôi Đức lãnh đạm nhưng lại lộ ra sự quan tâm sâu kín, dường như một con chim ưng già đang phải tiễn một con chim ưng non bay ra đời.

Trùng Dương trịnh trọng nhận lấy chiếc nhẫn.

- Rất cảm ơn ngài... Viện trưởng, cháu có thể hỏi ngài một vấn đề cuối cùng được không?

Khắc Lan Lôi Đức nghe vậy, quay người đi với dáng vẻ "Ta biết cậu đang muốn hỏi cái gì, cho nên câu trả lời sẽ là không thể".

Ông bước ra ngoài ban công, hơi nghiêng đầu, dường như muốn nhìn Trùng Dương một lần cuối, nhưng vẫn kìm lại được.

- Nỗ lực lên, cậu bé!

Ông nhảy vọt lên trời,lập tức từng trận gió cuồn cuộn quét vào phòng, qua cả thân người thanh niên tóc đen, thổi cho bào phục của hắn bay phần phật.

...

Trùng Dương đứng nhìn ra ban công thật lâu, nhìn lên bầu trời, nơi đó, có một cường giả vừa rời đi.

- Nói xong rồi à?

Bên cạnh truyền tới một giọng nói già nua mà ôn hòa.

Trùng Dương quay đầu chỉ thấy Á Lạp Tư Đặc trong trạng thái ông già đang nhìn mình với dáng vẻ hứng thú, còn đôi song sinh tỷ muội đang đứng một trái, một phải bên cạnh người ông.

- Đúng vậy.

Trùng Dương cúi đầu thi lễ

- Hôm nay cũng vô cùng cảm tạ Hội trưởng đại nhân...

- Không cần nói lời khách sáo. Ta cũng đại khái biết được chuyện của cậu. A, còn không thể không nói, cậu thật không hổ là học sinh của lão già Khắc Lan Lôi Đức a...Mà Hình như, cậu còn có thêm một vị sư phụ khác phải không vậy?

- Đúng vậy.

Trùng Dương gật đầu thừa nhận.

- Có thể để ta gặp vị sư phụ xuất sắc kia của cậu không ?

Á Lạp Tư Đặc tung ra một câu nói quan trọng nhất, đôi mắt hơi nheo lại.

- Chỉ sợ là không được...

Trùng Dương hòa hoãn đáp.

Để Viêm Ma ra gặp mặt Hiệp hội Ma Pháp Hội trưởng ư? Điều này sao có thể thực hiện được.

- Ta thấy từ chối như vậy đơn giản quá...À, mấy lão già cao tuổi này đều có chút cổ quái.

Á Lạp Tư Đặc liền dễ dàng buông tha.

- Ngài có thể hiểu được thì tốt quá.

Trùng Dương không chút do dự, thuận theo lời nói mà hạ thấp Viêm Ma kia. Cổ quái? Tính tình biến thái của lão quỷ đó còn xa mới có thể dùng "cổ quái" để hình dung.

- Vậy nói sang việc khác đi...Các đệ tử của ta thực sự cảm thấy rất hứng thú đối với cậu, bởi vì cậu đã từng chiến thắng vị thiên tài đồng cấp trong nhà của Lý Tra Đức trưởng lão a.

Á Lạp Tư Đặc dừng một chút, nói tiếp, trong mắt hiện nên một tia hưng phấn.

- Cậu đã biết, các đệ tử của ta chính là tu luyện liên hợp Địa Phong song hệ, cho nên cần một người đã từng đối mặt với địa phong song hệ chính thống để làm căn cứ xác minh. Trước kia, vốn là muốn ước chiến với vị thiên tài trong nhà Lý Tra Đức Trưởng lão kia, nhưng vị thiên tài đó đã bị cậu đánh bại...

Á Lạp Tư Đặc mỉm cười, giống như một trận mưa xuân dịu nhẹ, rồi lại mơ hồ có cảm giác áp bách.

- ...Vậy thì, cậu không ngại chỉ giáo với hai đệ tử của ta một chút chứ?

Phần Tẫn Bát Hoang.

Tác giả : Hà Thư.

Quyển 2 : Thời đại hoa lệ.

Chương 48 : Giao đấu với An Kỳ Lỵ Nhã.

Dịch: 0olayvo0 ( A Lay ).

Nguồn : 2T.

8H - 48

Đối mặt với yêu cầu giao chiến của đại nhân Á Lạp Tư Đặc, Trùng Dương khẽ nhíu mày.

- Sẽ không để cậu phải làm không công, chàng trai trẻ ạ. Sau khi chiến đấu, bất kể kết quả thế nào, ta cũng sẽ đều tặng cậu một thứ đồ tốt.

Á Lạp Tư Đặc vuốt ve bộ râu dài, ôn hòa nói.

- Cậu là học sinh của Khắc Lan Lôi Đức, còn ta lại là đối thủ cũ nửa đời của lão, để cậu và đệ tử của ta trao đổi một hồi cũng là tự nhiên.

Lý do đầy đủ...

- Hơn nữa, nếu ta đoán không sai thì, Khắc Lan Lôi Đức hẳn là không nói gì với cậu về lý do tại sao hắn lại đặc biệt chú ý đến cậu.

Á Lạp Tư Đặc bổng mỉm cười đầy thâm ý.

- Cậu muốn biết tại sao không ?

Đúng điểm yếu hại...

Trùng Dương âm thầm thở dài. Quả nhiên là một lão già đã thành tinh mà, chỉ cần có lão già này thì đó sẽ không thể là một cuộc giao dịch tốt đẹp được.

- Cháu biết, nếu Á Lạp Tư Đặc đại nhân đã có cái yêu cầu này, vãn bối như cháu sẽ không nên từ chối.

Trùng Dương nói.

- Chẳng qua, Khắc Lan Lôi Đức đại nhân đã không muốn nói cho cháu biết, thì cho dù cháu rất muốn biết nhưng cũng không muốn biết từ đại nhân ở đây, cho nên...

- Ha ha... cậu bé thú vị.

Á Lạp Tư Đặc mỉm cười nói.

- Cậu rất giống lão già đó khi còn trẻ, quả thực là rất giống nhau a...

...

Cho tới tận bây giờ, Trùng Dương mới chính thức biết được tên của cặp song sinh tỷ muội kia - An Kỳ Lỵ Nhã, hoặc là An Kỳ và Lỵ Nhã, pháp sư liên hợp Địa Phong song hệ, phân biệt là Địa hệ cấp năm và Phong hệ cấp năm.

Lấy một đối hai, trường hợp mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng đã tới tình hình này rồi thì cũng không thể dùng công bằng để lấy cớ. Huống chi Trùng Dương vừa mới tăng lên cấp sáu không lâu, cao hơn một bậc, cũng ít nhiều coi như là công bằng.

Ngay trong đại sảnh, Á Lạp Tư Đặc nhẹ nhàng vung tay, toàn bộ đồ trang trí cùng với vật dụng trong đại sảnh liền biến mất, chỉ còn lại mặt đất trống rỗng và vách tường. Không gian cực kỳ rộng rãi, thậm chí còn lớn hơn một chút so với sân quyết đấu.

Hai thiếu nữ mặc trường bào màu đen, thanh niên tóc đen mặc trường bào màu đỏ, phân biệt đi đến mỗi bên sân, mặt đối mặt, rút pháp trượng ra, ánh mắt hai bên đều vô cùng linh hoạt và sắc bén.

Theo tiếng ra lệnh của Á Lạp Tư Đặc đại nhân, trận quyết đấu liền bắt đầu!

Thuấn phát...

" Liệt địa chi nhận".

" Long quyển toàn phong".

Dung hợp...

" Hắc xà xuất động!"

An Kỳ Lỵ Nhã mở màn chiêu thứ nhất, vẫn là chiêu ma pháp dung hợp ngày đó đã đối phó với gã ma pháp sư tóc vàng bảnh bao trên sân vận động, cùng cấp bậc với sát chiêu tối hậu " Hắc Long Tường Thiên" của Phù Lôi Nhã, có số lần tấn công là vô hạn, uy lực cực cao, sức sát thương rất mạnh mẽ!

Đã từng thể nghiệm sự khủng bố của "Hắc long tường thiên", Trùng Dương biết rất rõ uy lực của loại ma pháp dung hợp này, nếu mà thuấn phát ma pháp phòng hộ bình thường, thì căn bản là không có khả năng chống cự.

Vậy chỉ có thể lấy công đối công!

Thuấn phát...

" Đại Khí Bạo Thuật".

Trùng Dương vung pháp trượng, mạnh mẽ bắn ra hồng quang, khi cơn lốc cực kỳ sắc bén tới gần trước người thì bỗng bùng nổ ra một bông hoa bằng lửa màu lục kinh người, đủ mạnh mẽ để đánh tan ma pháp phòng hộ cấp bảy "Hắc Xà"!

An Kỳ Lỵ Nhã có phần hơi kinh ngạc, nhưng dù sao đối mặt chính là kẻ đã từng chân chính đánh bại Địa Phong song hệ ma pháp sư thiên tài, các nàng cũng không dám xem thường.

Chiêu tiếp theo.

Thuấn phát...

Tứ cấp Địa hệ ma pháp "Thạch Tường Cố Thủ"!

Tứ cấp Phong hệ ma pháp "Bạo Phong Hộ Thân"!

Dung hợp...

Ma pháp dung hợp Địa Phong song hệ " Phong Bạo Vây Thành"!

Kết giới ma pháp cường đại hiện ra xung quanh thân thể của An Kỳ Lỵ Nhã, lóe ra hòa quang mang màu vàng nâu, giống như là một bức tường thành dày đặc, nặng nề, bên ngoài còn bao phủ cả một ma trận lốc xoáy màu xanh biếc. Ma trận đồ phòng ngự phức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC