Chương bảy mươi ba: Trần gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau tại Đại Tấn quốc, khu vực Liêu thành.

Hơn năm ngàn quân binh áo giáp màu trúc xanh chỉnh tề bao vây lấy Liêu thành như một tấm lưới lớn, ngoại bất nhập nội bất xâm, việc ra vào ở Liêu thành xem như hoàn toàn là khó như lên trời. Liêu thành đất rộng lớn, tại thôn Vĩ Nhất, không khí chỗ này khác với trước kia náo nhiệt, nay chỉ còn một mảng im ắng chèn ép, như một quả bóng cao su dần phình to, có thể nổ bất cứ lúc nào. Người dân ở Vĩ Nhất thôn bị như vậy, chính là do ảnh hưởng từ không khí quá đỗi nghiêm túc của người Trần gia. Trần gia vốn được xem như gia đình đứng đầu trong thôn, Trần lão gia là thôn trưởng, chưa kể đến chuyện ông là đại địa chủ có tiếng trong Đại Tấn, chuyện ông có thể làm ra điều ảnh hưởng tới thôn dân trong Liêu thành rất nhiều, cũng được xem như là một nửa quan Tri huyện lão gia đi?

Người dân ở chỗ này vốn chân chất, tuy có tò mò về chuyện vì sao dạo gần đây Trần gia có vẻ nghiêm trọng, lại có quan binh bao vây khắp thành, chưa kể việc Dật phủ có Tri huyện lão gia bị quan binh bao bắt, nghe đâu phạm trọng tội, còn là tội gì, chuyện gì, có gì liên quan tới Trần gia hay không, thì bọn họ không có gan đi tò mò.

Trần gia lúc này trên dưới phủ gia đều mang không khí nặng nề nghiêm trọng, mọi người không có tâm tình đều phải tập trung ngồi ở tiền sảnh, ngoài Trần Bắc dung nhan đen thùi một mảng nguy hiểm, như hổ lớn bị đạp đuôi có thể bất cứ lúc nào nhảy đến đòi mạng, thì tất cả những người còn lại đều cùng một dạng u sầu không sức sống, hai mắt thâm quần, làn da trắng nhạt đòi mạng.

Nói đến nghiêm trọng nhất, phải kể đến Trần phu nhân Lệ thị, bà hai mắt sưng húp đỏ âu, mới có bao lâu mà khóe mắt đã muốn trùng xuống, đôi môi vốn phiếm hồng nay trắng bệch, vận lam y, một thân suy yếu ngồi dựa trên ghế Thái phi, khó nhọc hít thở, bên cạnh Trần Phù Dung cùng Vĩ Thanh Thanh lo âu thay bà vuốt ngực an ủi, cả hai đều bộ dạng chán nản đau lòng.

''Lão gia, bên kia đã có tin tức gì của con bé chưa?''

Lệ thị vịn vào tay Trần Phù Dung, run run khóe môi hướng phu quân hỏi, âm thanh bà khàn khàn đầy đau lòng, chỉ cần nghĩ đến nhi nữ không rõ tung tích, còn sống hay đã chết của bà, lòng ngực bà liền âm ỉ đau đớn.

Trần Bắc vốn vẻ mặt đáng sợ âm trầm, nghe lão thê khàn khàn hỏi, lại nhìn bà mới bao lâu tiều tụy đến như vậy, không khỏi chua xót, nghĩ tới nữ nhi đáng thương ngày thường hay sủng nịch, khóe mắt ông liền lấp lánh ánh nước trũng sâu xuống, nhưng là vì bản tính nam nhân, nước mắt không rơi, chỉ có thể tự mình nhịn xuống, cất tiếng ồm ồm đáp trả.

''Vẫn chưa... nàng đừng lo lắng..''

Nghe thấy vẫn không có tin tức, Lệ thị than ôi một tiếng ngã về phía sau, Vĩ Thanh Thanh cùng Trần Phù Dung lập tức hoảng sợ thét lên nương nhào tới đỡ bà. Lệ thị nhắm nghiền hai mắt, mệt mỏi run khóe miệng, liên tục lẩm bẩm.

''Nữ nhi đáng thương của ta a___''

''Hai con dìu nương về phòng chăm sóc cẩn thận, mình ta ở đây đợi là được.''

Trần Bắc không đành lòng nhìn kiều thê bộ dáng như vậy, liền nhanh chóng muốn đem nàng về phòng nghỉ ngơi, chỉ sợ bà đổ bệnh lần nữa thì không hay, mấy ngày nay mặc dù đau lòng, đã mấy đợt ngã bệnh, nhưng Lệ thị lại rất kiên cường, quyết tâm phải ở trong sảnh phòng chính này, chờ đợi người bên ngoài đem tin tức về, ai khuyên cũng không được, nếu cưỡng ép bà, bà nhất định sẽ điên tiết lên cầm dao phây chém tới, Lệ thị dù trước giờ một bộ ôn nhu hiền lương, nhưng người quen biết đều hiểu rõ bà đích thị là một phu nhân ngoan cố cứng rắn, dùng bảy con trâu kéo cũng không xê dịch được một ý chí của bà.

Trần Phù Dung hiểu mẫu thân hơn ai hết, cũng bởi nàng giống bà, đều rất ngoan cố, có thể nàng sẽ nghe lời khuyên bà đi nghỉ ngơi, nhưng bản thân thì nhất định quay về đây chờ, chờ đến khi nào tiểu muội quay về an toàn, nàng mới cam lòng theo chân phu quân về Lã gia. Nàng biết bản thân như vậy không hay, nhưng may mắn phu quân nàng yêu đau nàng, bên Lã gia lại thông tình đạt lý, không những bảo nàng ở lại chăm sóc phụ mẫu, còn phái người gia nhập đoàn quân tìm kiếm người, điều này không khỏi không nói, chính là kéo hai nhà Trần Lã lại với nhau, đã thân còn muốn thân hơn, cũng làm cho con dâu mới Trần Phù Dung cảm động không thôi.

Cho nên Trần Phù Dung liền nghiêm mặt nói.

''Cha, con đưa mẫu thân đi nghỉ, liền quay lại đây cùng ngài đợi.''

Vĩ Thanh Thanh dù cũng muốn theo chân Trần Phù Dung ở đây đợi tin tức, một phần nàng lo lắng cho Trần A Nam, phần còn lại chính là vì phu quân nàng là người tham gia vào quân đoàn tìm kiếm, đã gần một tuần chưa về, không rõ ăn uống ra sao, nàng thực lòng lo đến hoảng hốt. Tuy nhiên lại không thể không đi theo mẹ chồng để chăm sóc bà, nhìn bà dạo này xuống sắc xuống tâm tình, ăn uống qua loa, nàng cũng rất đau lòng, dù sao ngày thường mẹ chồng rất thương và chiếu cố nàng.

Vĩ Thanh Thanh mặt mày u sầu, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Lệ thị, hòng muốn đem người đi xuống chăm sóc, nhưng là Lệ thị dù mệt mỏi, lại gạt tay các nàng ra, tự mình quay về ghế Thái phi ngồi, dung nhan trắng bệch nghiêm túc lắc đầu, ngoan cố nói.

''Ta không đi, ta ở đây chờ!''

''Nàng!''

Trần Bắc thấy bà ngoan cố, không khỏi vừa đau lòng vừa tức, Lệ thị vốn muốn quát mắng lên ầm ĩ không đi nhưng khi thấy phu quân mới ngày nào sức voi lưng gấu khỏe mạnh nay lại như gầy đi một vòng, tóc mai hai bên cũng sớm phai bạc, bà liền chua xót ngực đau âm ỉ, mới dịu xuống khe khẽ nài nỉ.

''Chàng hiểu ta mà Trần Bắc, để cho ta ở lại.''

Trần Bắc không lay chuyển được bà, lại thấy bà nhỏ giọng nài nỉ, mới thở dài im lặng ngồi đó không nói tiếng nào, hoàn toàn là dạng ngầm đồng ý. Lệ thị thấy vậy, mới cảm thấy một mảng mềm trong lòng, người nam nhân này vẫn giống như hồi đó, chỉ cần bà nài nỉ cái gì, đều sẽ khoan dung mà nghe theo, cũng vì ông chân chất nhân hậu, bà mới để ý mà đồng ý gả cho ông, dù lúc ấy ông chỉ là nam nhân hai bàn tay trắng tự khởi nghiệp, không cha không nương, nếu so với bà thì là ông với cao bà gả thấp, tuy nhiên bà vẫn rất hạnh phúc. Lệ gia có châm ngôn, con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ cần nó muốn, các bậc trưởng bối sẽ không ngăn cản, chỉ cần đứa nhỏ tự biết chịu trách nhiệm với quyết định của mình là được.

Lệ thị vẩn vơ suy nghĩ, sau đó mới an tĩnh ngồi vào ghế Thái phi, liếc qua con dâu cùng nữ nhi lớn, bà khẽ phất tay áo nói.

''Hai đứa mệt thì đi nghỉ đi, ta cũng không phải không biết điều tự lo cho mình.''

Trần Phù Dung lắc đầu, tới bên cạnh Lệ thị ngồi xuống, Vĩ Thanh Thanh dự định tới ngồi không đi, nhưng là đột ngột từ bên sau nhà vang lên tiếng trẻ nhỏ nỉ non khóc lóc, Trần gia vốn yên ắng nặng nề, tiếng đứa nhỏ nỉ non liền trở nên rõ ràng. Hai trưởng bối Trần gia nghe thấy tôn tử khóc nỉ non, liền không nhịn được lo lắng, Lệ thị liền vội sai Vĩ Thanh Thanh chạy xuống xem bé như thế nào.

''Đứa nhỏ có vẻ tỉnh rồi, Thanh Thanh con đi xuống xem nó như thế nào đi.''

Vĩ Thanh Thanh từ lúc nghe thấy bé khóc đã vội muốn chết, nghe mẹ chồng kêu một tiếng lập tức gật đầu chạy đi xem đứa nhỏ làm sao, bình thường ngủ rất ngoan, dù bé tỉnh không thấy ai cũng sẽ không như hôm nay ầm ĩ khóc lên.

Ngay lúc Vĩ Thanh Thanh chạy đi, từ bên ngoài cổng Trần gia chạy vào một thân ảnh gầy gò, người này chính là người đi theo Trần Bắc mấy năm nay ra Nam vào Bắc, được xem như một nửa quản gia nhà họ, hồi trước là hạ nhân bán khế ước được Trần gia mua, tặng cho cái tên Trần Minh, muốn hắn làm việc nghiêm túc sạch sẽ, tất nhiên hắn không phụ lòng Trần Bắc, mấy năm nay đi theo dù không tạo sóng lớn cũng tạo không ít bão nhỏ, góp sức vì Trần gia rất nhiều, người Trần gia cũng đem hắn như thành viên trong nhà mà đối đãi.

Trần Bắc thấy Trần Minh tự thân tới, chỉ sợ tin tức tới rất nghiêm trọng, không khỏi nóng lòng đích thân đón người, Trần Minh còn chưa kịp cung kính chào hỏi Trần lão gia cùng phu nhân, đã thấy hai người như tên phóng tới mỗi bên đỡ hắn, đồng thanh thốt lên.

''Có tin tức của A Nam rồi đúng không?''

Trần Minh bị tám con mắt nhìn chằm chằm không khỏi đổ mồ hôi ròng ròng, cái thứ cầm trong tay càng khiến hắn cảm thấy như đang cầm một ngọn lửa hừng hực, khẽ nuốt nước miếng liên tục gật đầu, cẩn thẩn nói.

''Thuộc hạ được đại thiếu gia cùng nhị cô gia giao nhiệm vụ đưa vật này cho lão gia cùng phu nhân.''

Sau đó cẩn thận dâng hộp gấm trong tay lên, Trần Bắc cầm lấy chưa vội mở ra, liền thuận miệng hỏi han tin tức của trưởng tử và hiền tế.

''Hai người bọn họ thế nào rồi?''

''Bẩm lão gia, đại thiếu gia và nhị cô gia đều khỏe mạnh, bọn họ hiện tại đang cùng với tướng sĩ của Thần Vương gia ở doanh trại, trước lén cho thuộc hạ đưa đồ cùng tin tức quay về, bảo thuộc hạ phải muôn vàn cẩn thận, nhắc nhở Trần gia đề phòng kẻ có tâm tư, đại thiếu gia cùng nhị cô gia ở doanh trại trước chắn tai mắt xung quanh, sẽ rất nhanh quay về cùng mọi người bàn bạc.''

Tâm tình vốn treo lơ lửng của mọi người lập tức hạ xuống một nửa, Trần Phù Dung nghe tới bọn hắn ở trong quân doanh, Lã Văn Tiêu đó giờ làm trong quan võ, nàng cũng không còn lo lắng nữa, thấy Vĩ Thanh Thanh bế nhi tử vội chạy tới, liền hướng nàng thuật lại, tâm tình Vĩ Thanh Thanh lúc này mới an lòng nhẹ nhõm.

Đứa bé trong lòng Vĩ Thanh Thanh hai mắt ngó tới ngó lui, sau đó liền ủ rũ ửng đỏ hai mắt, vươn hai tay tới ông bà nội non nớt hỏi.

''Ông nội, bà nội, cô cô về chưa ạ?''

Trần Bắc nghe vậy, thuận miệng trả lời sự thật là chưa, lập tức thấy mắt cháu trai liền ngập nước mếu máo, một dạng khóc rống lên đòi mạng, liền ấp úng an ủi, huơ huơ vật trong tay lên nói.

''Tin tức của tiểu cô ở trong này, rất nhanh tiểu cô sẽ trở về, Mạch nhi không khóc nhé?''

Bé nghe vậy, khẽ hấp hấp cái mũi, đưa ngón tay út ra hướng ông nội nói.

''Ông nội hứa nhé, đem tiểu cô về cho Mạch nhi nhé.''

Lệ thị thấy vậy, không khỏi xúc động đem cháu trai ôm lấy hôn vài cái, Trần Bắc ôn nhuận gật đầu móc ngón tay với bé, bé liền ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lệ thị.

Vĩ Thanh Thanh len lét lau khóe mắt, khẽ nói.

''Đứa nhỏ này tỉnh dậy liền hỏi tiểu cô của nó đâu. Không thấy A Nam liền khóc đòi.''

Lệ thị không khỏi thương xót cháu trai, ôm hắn luôn miệng lầm bầm.

''Bé ngoan bé ngoan, tiểu cô sẽ mau về, nàng về rồi bà nội liền quật nàng, ai cho nàng làm Mạch nhi nhà ta đau lòng thế này.''

Bé nghe Lệ thị nói vậy, vừa vội vừa hoảng, kéo áo Lệ thị nài nỉ non nớt nói.

''Bà nội đừng đánh tiểu cô, tiểu cô bị người xấu bắt rất đáng thương, Mạch nhi không khóc nữa, bà đừng đánh tiểu cô nhé? Mạch nhi chia.. chia kẹo tiểu cô lén đưa cho bà nội... bà nội đừng đánh tiểu cô nhé..?''

Hai mắt hồng hồng ngập nước, nhưng lại quật cường cắn răng không dám khóc ra, chỉ sợ bà nội thật sự đánh tiểu cô nhà hắn. Lệ thị vuốt đầu hắn yêu thương đồng ý.

''Được, được, bà nội không đánh nàng. Bé ngoan bé ngoan.''

Trần Bắc ngồi bên cạnh cũng xoa đầu hắn mấy cái, càng cảm thấy lòng mềm nhũn, con cháu đứa nào đều ngoan hiểu chuyện như vậy, ông thật sự rất hạnh phúc.

Sau đó mới mở ra hộp gấm, thấy bên trong chỉ có một phong thư mảnh, lập tức xé ra đọc, càng đọc, đôi đồng tử của ông càng mở to, đến khi cuối thư, Trần lão gia đã nhịn không được hai tay run rẩy, khóe mắt đỏ hằn lên, tuy nhiên bên môi lại sang sảng cười to vui mừng.

Lệ thị cùng mọi người thấy ông như vậy, lập tức lao tới cầm thư lên đọc, sau đó liền ai ai cảm động hoe đỏ hai mắt, Lệ thị càng khoa trương khóc ra, quỳ xuống dập đầu cảm tạ thần phật.

''Trước không đem chuyện này truyền ra bên ngoài, mọi chuyện chỉ sợ không đơn giản nữa đâu.''

Một lúc sau, Trần Bắc vội đem mọi người trấn tĩnh lại, mọi người đều đọc qua phong thư liền hiểu chuyện gật đầu, Trần Bắc phân phó thuộc hạ theo ông đi ra ngoài, bên trong nhà Lệ thị triệu tập nha hoàn bà tử giao phó xuống, từ sau đó chỉ thấy cửa nãi của Trần gia đều giống nhau đóng kín mít, không tiếp khách không đón người.

Mễ Bối: tôi yêu trẻ nhỏ chết đi được! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net