Chương bảy mươi tám: Đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng đỏ từ ngọn lửa lay động theo gió tạo ra âm thanh tí tách, những vũ nữ xoay quanh ngọn lửa hồng đang cất lên vũ điệu câu hồn, tà váy màu nắng xoay tròn dưới ánh trăng của bầu trời đêm, theo từng tiết tấu của đàn tranh mà dâng tặng vũ khúc đặc trưng của người Tây Lương.

Giữa tiết trời đổ lạnh, nhưng những vũ nữ lại như say chìm đắm vào khúc nhạc, họ tung người, như những con bướm đêm vờn quanh, ánh lửa hồng càng trở nên đẹp đẽ dưới ánh trăng.

Toàn thể người ở hoàng cung Tây Lương lúc này dường như không để tinh thần đứng trước màn vũ điệu câu hồn của các cánh bướm vàng nắng ấy. Ánh mắt của họ nhìn xuyên qua các vũ nữ, dựa vào ánh sáng hồng của ngọn lửa đang cháy, chăm chú nhìn thân ảnh đỏ rực ngồi bên kia.

Tà áo đỏ như màu hoa bỉ ngạn nở rộ trải dài xuống thềm đất trắng, tấm lưng yểu điệu thẳng như thân tùng, làn suối tóc đen như gỗ mun của nàng khẽ lay động theo từng cơn vờn của gió, dưới ánh trắng điềm đạm cùng lửa hồng cháy rực, dung nhan nàng như một loại ma chú của thần tiên, kéo lấy tâm hồn của người ta, khí chất lạnh đạm từ trong xương cốt đi ra, lại khiến người khác e ngại.

Tiếng đàn lên cao rồi dừng hẳn, đoàn người vũ nữ lặn lẽ lui xuống, mọi người xung quanh theo tiếng nhạc chấm dứt tỉnh lại, khung cảnh xung quanh liền được hạ nhân châm đèn bừng sáng lên.

''Một khúc vũ chào mừng Lệ gia đến hoàng cung của trẫm.''

Tây Hoàng một thân phục sức màu hồng như cánh hoa, vải thêu hình phượng tung bay chỉ vàng ngồi trên chủ điện, đầu đội trâm ngọc trai chín hàng, khi di chuyển chạm nhau phát ra âm thanh đinh đang, bàn tay trắng đeo nhẫn khảm đá nâng lên chén rượu bạch ngọc, hướng về phía ba thân ảnh ngồi bên cánh phải nói.

''Bệ hạ ưu ái, là phúc của chúng thảo dân.''

Lệ tam đương gia một thân hắc y không siểm không nịch từ tốn đưa chén ngọc trên bàn lên, Lệ Ngô lam y tuấn dật cùng A Nam một thân đồ đỏ như huyết giơ cao chén ngọc, cùng nhau uống cạn rượu.

Tây Hoàng ánh mắt hẹp dài khẽ híp, khóe môi đỏ khẽ cong lên, đem rượu trong chén uống xuống.

Trần A Nam nhẹ nhàng đặt lại chén ngọc lên bàn, dung nhan trước sau bình đạm lạnh nhạt nhưng mấy ai biết trong lòng nàng dần như trở nên thật rối loạn. Nàng cảm nhận rất rõ trong vô số ánh nhìn tò mò của người khác, có một đôi con ngươi nóng bỏng luôn dán tại thân ảnh nàng. Cả một quá trình hiến khúc, ánh nhìn này vẫn không xê dịch.

Nàng có thể biết được là ai đang đặt tâm tư tại nàng.

Bàn tay dưới bàn được một bàn tay khác bao bọc lại, Trần A Nam khẽ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy Lệ Hoằng vẫn như trước bình thản ngồi đó nhìn tiết mục trước mắt, chỉ có đôi tay to lớn của y đang khẽ khàng vỗ về tay nàng.

Trần A Nam đôi con ngươi như châu ngọc không dấu vết nhìn sang thân ảnh bên cạnh Tây Hoàng, vạt áo rộng mở, y phục thêu hình rồng gầm chỉ vàng, vạn đóa mạn đà la, suối tóc đen buông thõng, lấp lánh ánh bạc của mặt nạ treo trên mặt.

Bốn mắt dường như chạm nhau, Trần A Nam thản nhiên rời đi ánh nhìn, chừa lại cho hắn một bên sườn mặt lạnh lùng của nàng.

Đương lúc rượu quá tam tuần, mọi người chìm đắm vào khúc nhạc mới, thì Trần A Nam bàn tay dưới mặt bàn khẽ kéo tay áo Lệ Hoằng. Y quay sang nhìn nàng, chỉ thấy nàng khẽ hạ mi mắt, nhìn xuống, mảnh thư trắng khẽ lộ ra một góc trong tay áo đỏ rực của nàng.

Trần A Nam bưng lên chén rượu ngọc, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe mà nói.

''Nhị gia.''

Đáy mắt tam đương gia lập tức khẽ sáng, nhanh như gió rút lấy phong thư, cất vào tay áo. Đột nhiên lúc ấy âm thanh của Tây Hoàng đột ngột vang lên.

''Trẫm thân ở hoàng cung Tây Lương từng nghe danh tại Liêu thành Đại Tấn xuất hiện đệ nhất tài nữ, dung mạo như tiên, khuynh đảo nhân tâm, tài năng không gì không biết. Trần tiểu thư nay tới chỗ này của trẫm, phải chăng có thể đàn một khúc cho trẫm nghe?''

Tây Hoàng thân người ngả dựa sang bên cạnh Nhiếp Chính Vương, người trong hoàng cung thấy cảnh này cũng chỉ ngậm miệng mắt nhắm mắt mở giả ngốc.

Trần A Nam mi mắt như cánh bướm đêm hạ xuống, thân người thon gầy khẽ hạ, lạnh nhạt bảo.

''Bệ hạ đề cao tiểu nữ rồi, lời đồn không đáng tin, tiểu nữ không dám tùy tiện.''

Tây Hoàng nghe vậy, không khỏi muốn mở miệng nói tiếp liền bị một âm thanh trầm khàn đánh ngang.

Chỉ thấy vị Nhiếp Chính Vương yên lặng nãy giờ đột nhiên cất giọng nói:

''Bệ hạ, đủ rồi.''

Âm thanh trầm khàn như tiếng gỗ bị đóng mạnh, lạnh lùng cùng cao ngạo, đáy mắt Tây Hoàng trở nên giãy dụa cùng không cam lòng. Chỉ thấy nàng ta cười lên khanh khách, thân người như rắn nước dựa tới người hắn, cầm chén bạch ngọc đầy chất lỏng của rượu hướng tới Trần A Nam cười nói.

''Nếu Nhiếp Chính Vương của trẫm đã mở miệng ngăn cản, trẫm cũng không đành lòng ép Trần tiểu thư.''

Trần A Nam dung nhan lạnh đạm, tựa tiếu phi tiếu trả lời.

''Đa tạ Nhiếp Chính Vương.''

Cả cung điện dường như ngập trong khí lạnh, quan thần Tây Lương đầu cúi thật thấp, sợ hãi nhìn bóng lưng Nhiếp Chính Vương trên cao ra sức phát sát khí.

Cạch một tiếng thanh thúy, Lệ Hoằng đặt chén bạch ngọc lên bàn, đôi mắt châu ngọc của hắn ánh lên tia sáng trong vắt, hướng đến hai thân ảnh ngồi trên cao kia, từ tốn nói:

''Thảo dân bồi Tây Hoàng cùng Nhiếp Chính Vương một lúc, có phải đến lúc chúng thảo dân được mạn phép rời đi rồi chứ?''

''Tam gia vội vàng làm gì, trời đã về đêm, đi lúc này có gì hay?''

Âm thanh trầm khàn lần nữa vang lên, cả đại điện lâm vào yên tĩnh.

Lệ Ngô ngồi bên cạnh Lệ Hoằng được y quăng cho cái nhìn, lập tức hiểu ý hướng lên trên ôn nhuận nói.

''Nhiếp Chính Vương thứ tội, thảo dân cùng đường muội đến thăm tiểu cửu có hạn định, công vụ không tha một ai, chỉ đành phải nói lời từ biệt.''

''Sáng ngày mai rời đi cũng không muộn, Đại công tử nói thế là chê hoàng cung trẫm cản chân?''

Tây Hoàng hai mắt hẹp dài híp lại, nửa đùa nửa thật đối đáp.

''Tây Hoàng ưu ái là phúc của thảo dân, thảo dân nghìn lần không dám suy nghĩ như vậy.''

Lệ Ngô bình tĩnh trả lời, đuôi mắt nhìn sang người bên cạnh.

Lệ Hoằng dung nhan điềm tĩnh, Trần A Nam bàn tay dưới bàn khẽ giật tay áo hắn, Lệ Hoằng đưa mắt nhìn nàng gật đầu. Y lập tức đứng lên hướng Tây Hoàng cùng Nhiếp Chính Vương khẽ hạ người, sắc mặt nghiêm túc, đôi con ngươi châu ngọc ánh lên tia sáng chói mắt, lạnh lùng bảo.

''Không giấu Tây Hoàng, thảo dân được lệnh triệu tập từ phía Hoàng Thượng của chúng thần, lệnh vua khó cãi, Hoàng Thượng nếu biết thảo dân hiện ở trong hoàng cung Tây Lương chậm chạp không quay về, chỉ sợ ảnh hưởng tới giao hảo hai nước. Kính xin Tây Hoàng cùng Vương gia xem xét, thả chúng thần đi ngay hôm nay.''

Dứt lời lôi ra từ trong tay áo một phong thư trắng thuần, dâng lên bằng hai tay.

Tây Hoàng đưa mắt nhìn người bên cạnh, chỉ thấy hắn ra hiệu lấy phong thư ấy lên đây.

Phong thư mở ra, dấu ấn triệu tập cùng ngọc tỷ của Đại Tấn Thiên Tuế rõ ràng nổi bật.

Đôi con ngươi như mực nước biển đầy sóng ngầm sau mặt nạ nhìn tới thân ảnh đỏ rực bị Lệ Hoằng che đi, phong thư trong tay bị người siết lấy.

Cả đại điện chìm trong yên lặng, âm thanh trầm khàn càng rõ ràng:

''Đi đi.''

Đáy mắt Trần A Nam khẽ lấp lánh, nhớ tới đêm hôm ấy trước khi rời đi nam nhân kia nhét vào tay nàng phong thư trắng, đôi hắc mâu chăm chú nhìn nàng, ôn nhuận nhấn mạnh.

''Khi muốn rời đi, dùng nó.''

Một nụ hôn luyến tiếc tại trán, người đã cưỡi hắc mã rời đi.

Tại biên giới Tây Lương và Đại Tấn, đoàn người Lệ gia từng bước đi qua cửa khẩu, từng người chạm chân vào vùng đất của Đại Tấn. Sau lưng ba người Trần A Nam, Lệ Hoằng và Lệ Ngô là thân ảnh Nhiếp Chính Vương cưỡi trên bạch mã, phía sau hắn là một vạn cấm vệ quân Tây Lương cùng Tây Hoàng bọc hậu cuối cùng.

Đôi con ngươi như mực nước biển nhìn bóng lưng màu đỏ dần dần cách xa, nhìn nàng cưỡi trên hắc mã từng bước đến gần nơi cửa khẩu, chỉ cần vài bước nữa sẽ rời khỏi tầm mắt hắn.

Quân lính Tây Lương chuẩn bị đóng cửa thành, Tây Hoàng phía bọc hậu vốn còn đang tươi cười diễm lệ đột nhiên biến sắc nhìn bóng lưng của nam nhân cưỡi bạch mã ra sức cưỡi ngựa chạy theo, âm thanh giá cao vút cùng tiếng roi quật xé gió, đánh sâu vào đáy lòng nàng ta.

Trần A Nam chỉ còn mắt thấy sắp đến địa phận Đại Tấn, đột nhiên bên tai nghe tới âm thanh hỗn loạn, tiếng xé gió ghê rợn, tiếng roi ngựa, linh cảm run lên, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giá một tiếng phóng ngựa đi.

Nhiếp Chính Vương như điên cuồng đuổi theo, khoảng khắc giữa hắc và bạch mã chỉ là hư vô, một cái duỗi tay đã bắt được thân ảnh đỏ rực kia.

''Buông!''

Trần A Nam hai mắt đỏ ngầu giãy dụa, vòng eo càng bị người ra sức ôm lấy, bạch mã lập tức đổi hướng chạy về phía cổng Tây Lương, Lệ Hoằng đi đằng sau thấy vậy, lập tức biến sắc rượt theo, tức giận gầm.

''Nhiếp Chính Vương!''

Nhiếp Chính Vương ôm lấy thân ảnh nữ nhân trong ngực, phóng như điên về cổng Tây Lương.

''Đóng cổng!''

Âm thanh trầm khàn lạnh lẽo hạ lệnh, quân binh Tây Lương nhanh chóng sợ hãi kéo dây xích.

''Thả nàng!''

Lệ Hoằng đỏ mắt rượt theo, mắt thấy bạch mã đã chạy vào cổng thành, cánh cổng dần hạ xuống, Trần A Nam ra sức thoát khỏi, nàng hai tay đánh loạn, mặt nạ ngọc trên mặt hắn lập tức bị đánh rớt xuống, lộ ra dung nhan anh tuấn mười hai năm quen thuộc, một bên sẹo dài, đôi mắt như mực nước biển chăm chú nhìn nàng.

Trần A Nam đáy mắt phẫn uất đỏ ửng, bên gáy chợt đau, ý thức tan rã, ngất xỉu trong lòng hắn.

Lệ Hoằng trước khi cánh cổng khép lại, chứng kiến dung nhan của người kia, biến sắc không tin được.

''Nhạn Bắc!'' Lệ Hoằng hai mắt đỏ rực phẫn giận gầm lên.

Nhạn Bắc dung nhan lạnh lẽo, độc chiếm ôm lấy thân ảnh nữ nhân trong ngực, đôi con ngươi thị huyết ánh lên, lạnh lùng cao ngạo thốt.

''Thả các ngươi đi, còn nàng, là của bổn vương.''

Cánh cổng khép lại hoàn toàn.

Mễ Bối. Sư đồ luyến áaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net