Chương năm mươi lăm: Âm mưu của tra nam (Nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ tới kiếp trước nàng từng thắc mắc vì sao quan hệ giữa Dật Biểu Cát cùng Dật Lam Phong lại gay gắt, vì sao cứ mỗi trời về đêm không người để ý người Minh Mạc thường xuất hiện ở thư phòng của Dật Lam Phong, vì sao sau khi ba năm ẩn nhẫn mới lôi nàng ra làm bia đỡ cho Đinh Vị Mân, chỉ sợ cái xác trong rương quần áo kia có quan hệ tới chuyện Dật Lam Phong muốn bán nước cầu vinh, chẳng may bị Đinh Vị Mân phát hiện, mới xui xẻo bị giết chết đi?

Chuyện này, có phải Vương Phẩm Ngôn đã biết rồi hay không? Cho nên mới lại chạy tới Liêu thành, nàng nghĩ hắn là bị cấp trên điều tới đánh úp, cấp trên này nhiều khi lại chính là vị vương gia trong truyền thuyết được thế nhân cung tụng là chiến thần.

Còn dám nói tới cùng nàng vui đùa, vui cái rắm!

Trần A Nam tức giận, lại không hiểu nguyên nhân vì sao bản thân tức giận chuyện hắn tới không phải vì nàng, cũng không có tâm tình truy ra, lúc này A Nam chỉ là thầm nghĩ cách thoát ra khỏi bể nước đục này, chỉ sợ bây giờ đã có quân Minh Mạc bao vây xung quanh Dật phủ rồi, chỉ đợi lệnh mà nhảy vào bắt trọn đám quan lại kia, sau đó một đường đánh chiếm Liêu thành.

Trần A Nam mặc dù muốn chơi đùa, nhưng không có nghĩa là chơi đến không cần mạng, cho nên nàng không giải đáp cho Vân Tiểu Nghi đang hoang mang, một tay ôm lấy Tiểu Nghi, bảo nàng bám chắc, ra sức bật lên, khinh công chạy đi.

Nếu giữa đường Vương Phẩm Ngôn kia lại chạy ra, nàng nhất đinh phải đi theo hắn, nàng biết rằng tên nam nhân vô sỉ này nhất định đã an bài hết rồi, theo hắn chính là hướng đi an toàn, còn nếu ngược lại, chỉ có thể nghĩ cách khác chạy thôi.

Đương lúc Trần A Nam hạ chân xuống đất lấy sức cùng bàn đạp để phóng đi thì liền bị âm thanh đột ngột vang lên dọa cho trượt chân mất lực.

'' Ai ở đằng trước?! ''

Là tiếng của Dật Lam Phong, không nghĩ lại xui xẻo đụng ngay người không nên gặp lúc này, rất nhanh liền nghe thấy tiếng sột soạt bước chân đi tới, vì Trần A Nam cùng Vân Tiểu Nghi hiện quay lưng về phía Dật Lam Phong, cho nên hắn liền không nhận ra, lập tức mặt mày căng lại, sát khí trầm trọng quát lên.

'' Các ngươi là ai? Làm sao có thể chạy tới chỗ này? Quay lại đây cho bổn thiếu gia! '' dứt lời liền phất tay áo, hạ nhân đi theo lập tức rục rịch chạy lên muốn bắt người.

Trần A Nam khẽ liếc nhìn Vân Tiểu Nghi đầy ngụ ý, Vân Tiểu Nghi tâm ý linh thông chớp mắt hiểu rõ, trong nháy mắt hai người thay đổi bộ dạng A Nam ôm Tiểu Nghi thành Tiểu Nghi đau lòng đỡ lấy A Nam suy yếu, hai người khẽ quay lại, hướng tới Dật Lam Phong đang bất ngờ đằng kia mà mỗi người mỗi vẻ kêu lên.

'' Đại thiếu gia tha mạng, cô nương cùng nô tì chỉ là đi lạc. '' cái này là Vân Tiểu Nghi ngây ngô run giọng sợ hãi.

'' Hóa ra là Dật đại thiếu gia....'' Cái này là giọng mũi vờ suy yếu của Trần A Nam.

Dật Lam Phong nhìn thấy Trần A Nam lập tức chấn kinh chạy tới, nhìn nàng bộ dạng nhu nhược tiểu bạch hoa hạ mi mắt lại xinh đẹp đến kinh diễm, lập tức tâm mềm như nước, ra vẻ quân tử đau lòng đỡ lấy thân người nàng, lo lắng hỏi.

'' A Nam muội muội! Đây là làm sao? ''

Một tiếng A Nam muội muội hoàn hảo làm cho chủ tủ A Nam dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh ròng ròng. Vị đại ca này, có thể đừng trưng ra bộ dạng quân tử lệ quanh khóe mắt kia được không... thật sự rất.. 囧囧

Mặc dù ở trong lòng A Nam rất 囧 nhưng bên ngoài nàng vẫn phải diễn một vai tiểu bạch hoa hoa hoàn hảo, rất không tình nguyện ngả vào người tra nam nhân này, tay giấu dưới áo ra sức siết chặt tự nhủ đừng nôn, tốt nhất đừng nôn, tâm tĩnh mọi chuyện liền vạn hỉ... nàng không giấu vết hướng về phía chỉ Vân Tiểu Nghi nhìn thấy mà nháy mắt, Vân Tiểu Nghi rất hiểu chuyện, lập tức trưng ra bộ dạng lo sợ run rẩy, đau lòng lau khóe mắt không giọt lệ nói.

''Vốn cô nương đang cùng Đinh tiểu thư đối thơ thưởng trà, không nghĩ đến cảm mạo hôm qua chưa dứt, có chút choáng váng, Đinh tiểu thư thấy vậy, liền nhanh chóng cho nha hoàn bên người là A Hạnh tỷ tỷ dẫn cô nương cùng nô tì đi nghỉ, không nghĩ tới A Hạnh tỷ tỷ tự nhiên bảo nô tì cùng cô nương đứng đây chờ nàng, sau đó liền biến mất đến bây giờ cũng không thấy đâu, nô tì cùng cô nương lại không biết chỗ này là chỗ nào, không dám đi lung tung nhưng cô nương còn đang choáng như vậy.... nô tì thật sự rất lo lắng.... may mắn... may mắn gặp đại thiếu gia, nếu không chúng ta liền không biết phải làm sao__ ''

Dứt lời lặp tức che mặt nức nở, Trần A Nam ở trong lòng đánh giá, thầm khen thưởng mười điểm cố gắng, mười điểm sáng tạo cùng mười điểm xuất sắc!

Dật Lam Phong nghe một màn đáng thương như vậy, lại nhìn mĩ nhân trong ngực thế nào động lòng người khẽ nhíu mày liễu, cái nhíu mày đơn giản cũng muốn kinh diễm thế tục, câu hồn đoạt phách, khiến lòng người nhộn nhạo, lập tức rất quân tử tức giận dậm chân trách mắng.

'' A Hạnh thế nhưng lại có thể hồ đồ như vậy! Lại dám bỏ A Nam muội muội ở đây, nếu không phải bổn thiếu gia trùng hợp đi ngang, nàng liền làm sao đây?! ''

Trần A Nam nghe thấy, không khỏi muốn trào phúng, thật sự rất trùng hợp nha.

Không đợi nàng mở miệng, Dật Lam Phong đã phất tay áo ra lệnh.

'' Đi tìm A Hạnh cho bổn thiếu gia, A Nam muội muội yên tâm, nhất định thay muội phạt nàng ta! ''

'' Đại thiếu gia không cần phải làm như vậy.....'' Trần A Nam tiểu bạch hoa khó xử, càng khiến tâm hồn tra nam nhộn nhạo, hắn nhìn nàng đầy yêu thương, cười cười trấn án.

'' Không sao, nàng không cần lo lắng. ''

'' Nhưng là.. nàng ta là người của Đinh tiểu thư, ta sợ...'' âm thanh nhu mì, như sợi lông gãy một làn ngứa trong ngực tra nam, tra nam lập tức hưng phấn bừng bừng, nghiêm giọng nói.

'' Cùng lắm ta thay nàng nói với Đinh tiểu thư, bây giờ nàng ấy ở đâu, chúng ta tới làm rõ. ''

Hay cho một câu Đinh tiểu thư, nếu để Đinh Vị Mân nghe thấy, không biết có tâm tàn đau thắt, khóc lóc hai hàng hay không?

'' Thưa thiếu gia, Đinh tiểu thư hình như vẫn ở Tuyết viện. '' Vân Tiểu Nghi xung phong nói.

Dật Lam Phong gật đầu, dìu Trần A Nam đang ' choáng váng ' bước đi, săn sóc mười phần tới Tuyết viện. Chỉ mệt cho A Nam, phải giả vờ bản thân thật sự choáng váng để hắn đỡ đi, nếu không phải tình hình nhạy cảm, nàng đã muốn đánh hư cái tay đang đặt ở eo nàng rồi, thật sự cảm thấy rất kinh tởm.

So với tra nam này nam nhân kia còn tốt hơn nhiều....

Sau đó Trần A Nam lập tức không giấu vết khiếp sợ với suy nghĩ của bản thân, lập tức khóc rống ở trong lòng phi phi mấy cái, lỗi chữ tĩnh ra đọc đi đọc lại.

Thầm nghĩ bản thân có phải bị thứ gì không sạch bám vào không? Lại có thể nghĩ hồ đồ như vậy, thật sự rất 囧

Mễ Bối

Hãy khoan bất bình vì tôi để A Nam bị tra nam ăn đậu hủ, vì rất nhanh quý vị sẽ thôi phẫn hận và hài lòng thôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net