Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Cửu Thời trầm tư suy nghĩ, liệu anh có nên tin tưởng hắn không? Anh có thể tin tưởng hắn không? Bản thân anh rối bời, không biết gì nữa. Nhưng không phải anh không có quyền lựa chọn. Lăng Cửu Thời giờ chỉ có hy vọng, hắn sẽ không trở nên giống như người mà anh từng gọi là mẹ.

Hiện tại trong phòng, chỉ có mỗi hắn và anh. Điện thoại hắn reo lên, là cuộc gọi công việc, hắn bắt máy nghe và bắt đầu nói chuyện. Đột nhiên một tiếng gõ cửa vang lên, hắn tiến tới mở cửa. Từng người bầu kẻ hạ tới ra vào đặt xuống không biết bao nhiêu là quần áo phong cách khác nhau, còn có cả vest dành cho đàn ông. Lúc này, hắn cũng tiện đường liền rời khỏi phòng rẽ qua phòng làm việc một chút, có vẻ lô hàng vũ khí của hắn gặp vấn đề. Hắn phải giải quyết ngay nên đành để anh rời khỏi tầm mắt một chút. Dù sao đám người hầu bê đồ vào cho anh cũng rất đông, căn bản anh cũng không trốn được. Hắn nghĩ vậy, liền đóng cửa phòng làm việc lại.

Lăng Cửu Thời lúc này thẫn thờ, ngơ ngác nhìn người giúp việc của hắn tấp nập mang đồ vào cho anh, nhiều đếm không xuể và đang chất dần thành núi trong góc phòng.

Đây là dành cho anh sao?

Nhưng tại sao không để anh ở phòng khác mà bắt buộc phải ở chung một chỗ với hắn? Căn biệt thự này không có phòng cho khách sao?

Sau đó, một gương mặt thân quen bước vào phòng, đó là một người đồng nghiệp khác tại quán bar của tôi. Anh ta bước vào, phập phồng vừa lo sợ vừa tức giận.

Lăng Cửu Thời không hiểu chuyện gì. Chỉ đơn giản gọi tên hắn.

" Sao...sao anh lại ở đây? Trình Văn? "

Anh ta liền bước vào và ra lệnh cho đám người hầu bước ra ngoài. Bây giờ, anh ta làm việc dưới trướng của Nguyễn Nam Chúc nên khi nghe anh ta hô lớn, mọi người cũng không nghĩ gì nhiều, liền ngay lập tức đi ra ngoài. Ngay sau đó, anh ta chạy nước rút lại gần Lăng Cửu Thời, giữ lấy khuỷu tay anh, " Tên khốn khiếp, tại sao chỉ có mình mày là thoát nạn! Tên sát nhân đó đã lấy đi toàn bộ nhà của tao, tất cả tài sản của tao và nói rằng đó là hình phạt của tao khi đã bắt mày phải tăng ca làm việc, bắt ép mày phục vụ những thằng công chức khác!? "

Lăng Cửu Thời sợ, đột nhiên bị quát lớn, lại còn bị người khác dùng vũ lực với anh. Nỗi ám ảnh trong quá khứ cứ lần lượt trao dâng trong anh.

" Chuyện này... Trình Văn, tôi không biết... hic.. anh thả ra, tôi đau... " Anh run run nói

"Không. Tao phải giết chết mày và tao chỉ cần đảm bảo rằng tên sát nhân đó sẽ không bao giờ tìm thấy xác của mày. Hắn ta sẽ chỉ nghĩ rằng mày đã bỏ chạy vì ghét hắn ta"

Lăng Cửu Thời sợ rồi, khóe mắt anh rưng rưng những giọt lệ. Thật sự rất sợ. Tại sao lại là anh?

"Làm ơn, Trình Văn. H..huhu...T-tôi....tôi xin lỗi. Làm ơn hãy thả tôi ra đi... hic "

" MÀY MƠ ĐI " Trình Văn mất lí trí, bàn tay liền siết chặt khuỷu tay anh hơn.

Sau đó anh ta bắt đầu kéo Lăng Cửu Thời đi theo ra cửa sau của căn phòng, dọc theo hành lang đến một cái sân sau rộng lớn.

"T-Trình Văn...."

Nhưng một bàn tay đã che miệng Lăng Cửu Thời lại trước khi anh kịp nói hết câu. Hóa ra anh ta có đồng bọn, là mấy tên ngày trước bắt nạt anh ở chỗ làm và cũng bị Nguyễn Lan Chúc trừng phạt. Trình Văn quay lại và nhìn về phía anh nhưng một tên ở phía sau đã túm tóc anh và giữ anh lại. Trình Văn bây giờ đã hoàn toàn mất đi lí trí. Lăng Cửu Thời bây giờ mang khuôn mặt vô cùng đáng thương, hai dòng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi, ánh mắt anh không tự chủ mà hướng về phía trên lầu của biệt thự, căn phòng ngủ của hắn.

KHÔNG

Bây giờ anh ta lại bắt đầu lôi kéo Lăng Cửu Thời rồi đẩy mạnh, người anh va mạnh vào một cái thân cây lớn. Lăng Cửu Thời khẽ rên nhẹ một tiếng vì đau.

“Nhưng trước hết tao cần phải hoàn thành mục đích mà tao đến đã.” Trình Văn mỉm cười, ánh mắt không có ý tốt đẹp nào hướng về phía anh.

" Anh đang nói cái gì vậy? Trình Văn? " Lăng Cửu Thời lúc này vẫn không hiểu được ý đồ của anh ta. Không phải anh ta đến vì muốn trả thù sao?

" Mày quá ngây thơ, hình như mày vẫn còn chưa bị ai đụng chạm đúng không? Ít nhất nếu tao làm mày một cái, cũng sẽ không thiệt thòi gì "

"Làm ơn! Đừng! Xin hãy để tôi đi" anh ta sẽ cưỡng hiếp tôi. Lăng Cửu Thời cuối cùng cũng hiểu rồi. Trình Văn là muốn cưỡng hiếp anh, tại sao lại thành ra thế này rồi? Tại sao cuộc đời anh lại trớ trêu đến vậy

"K-hôn " Tiếng hét của anh còn chưa kịp kêu lên liền bị Trình Văn nhanh tay bịt miệng lại.

Rồi anh ta đẩy Lăng Cửu Thời ép sát vào thân cây và áp môi anh vào môi hắn. Anh ta mạnh mẽ mở miệng anh và anh cảm thấy chiếc lưỡi bẩn thỉu của anh ta bên trong miệng mình.

Nụ hôn này Không giống như Nguyễn Lan Chúc hôn anh. Lăng Cửu Thời cố gắng đẩy Trình Văn bằng hai tay nhưng anh ta vẫn giữ chúng phía trên đầu anh và điều đó thật đau đớn. Vỏ cây cứa vào da anh làm trầy một mảng khiến Lăng Cửu Thời đau nhói. Nhưng điều đó không quan trọng, anh nghĩ rằng cuộc đời anh chắc cũng sẽ dừng ở đây thôi...

Nhưng rồi đột nhiên Trình Văn bị đẩy ra khỏi anh. Được thả ra, Lăng Cửu Thời cảm thấy không khí lạnh và anh cảm thấy tự do, ngã khuỵu xuống đất mà cố gắng hít thở. Anh ngước mặt nhìn lên thấy Nguyễn Lan Chúc đang một tay bóp chặt cổ Trình Văn, từng đường gân xanh hiện lên, hắn đang rất tức giận.

Hắn cứ tưởng anh sẽ an toàn ngay trong chính biệt thự của hắn nhưng không, hắn sai rồi. Ngay khi thấy anh bị tên này hôn lên đôi môi thiên thần của hắn, chưa bao giờ hắn muốn xé xác người khác ra đến thế.

"Đó là người của tao. Của tao. Mày đang nghĩ gì thế, Trình Văn? Rằng mày sẽ bắt cóc anh ấy khỏi phòng của tao và nghĩ tao sẽ không biết? "

"Xin lão đại...hic... tôi sai rồi...hãy tha thứ cho tôi đi...tôi xin lỗi....nhưng tên khốn này đã làm lão đại mù quáng..."

Trình Văn đã không thể hoàn thành được câu nói vì một tay khác của Nguyễn Lan Chúc nhét họng súng vào miệng anh ta. Hắn ta đã sẵn sàng bóp cò. Nhưng trước đó vẫn không quên ra lệnh cho Trần Phi đưa Lăng Cửu Thời rời đi. Hắn không muốn anh thấy khía cạnh dơ bẩn này của hắn, bản thân hắn đã hứa với lòng mình như vậy.

Lăng Cửu Thời được Trần Phi dìu vào phòng. Ngay khi cả hai đã vào trong nhà, anh nghe thấy tiếng súng nổ. Nguyễn Lan Chúc đã giết anh ta. Hắn ta thực sự là một con quỷ khát máu

Trần Phi mang anh trở lại phòng của Nguyễn Lan Chúc và nhốt anh vào trong. Lăng Cửu Thời cố gắng mở nhưng nó không hoạt động. Rồi một lúc sau Nguyễn Lan Chúc bước vào. Áo sơ mi của hắn ta đẫm máu. Và có vài giọt trên mặt hắn. Cả hai không ai nói gì, hắn ta chỉ lặng lẽ bước vào và phòng tắm nhưng trước đó vẫn không quên khóa cửa lại sau lưng.

Lăng Cửu Thời không biết phải làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi trên giường của hắn và khi Nguyễn Lan Chúc bước ra ngoài với một chiếc khăn tắm được quấn quanh hông. Hắn ta bước đến tủ quần áo và bắt đầu lôi ra vài chiếc áo sơ mi.

Lăng Cứu Thời trong lúc đợi hắn tắm xong đã suy nghĩ rất nhiều về việc vừa xảy ra. Hắn là vừa cứu anh một mạng. Có phải anh nên trả ơn hắn không?

Không biết Lăng Cửu Thời lấy đâu ra sự dũng cảm nhất thời đó, nhẹ nhàng bước đến phía sau hắn và đặt tay lên bờ vai trần của hắn.

Nguyễn Lan Chúc sững người, quay đầu lại và nhìn anh. Lăng Cửu Thời lúc này cũng ngước lên nhìn vào mắt của hắn, đôi mắt của hắn thật sự rất đẹp, hai nốt ruồi dưới khóe mắt càng điểm thêm cho sự quyến rũ mê hoặc. Bàn tay của anh vẫn không rút lại khỏi vai hắn.

Lăng Cửu Thời chợt giật mình thoát khỏi mơ mộng của bản thân, lùi lại phía sau. Sợ hắn sẽ mắng anh vì đã đi lại lung tung, có ý muốn rời khỏi hắn. Nhưng bàn tay anh vừa tách khỏi, hắn đã nắm lấy bằng bàn tay to lớn của mình và hôn lên bàn tay và các khớp ngón tay của anh. Ánh mắt hắn dừng lại nơi cổ tay anh, nơi có vết thương do bị trà sát vào thân cây. Hắn khẽ lớn tiếng chửi rủa

"Mẹ kiếp"

"Không sao đâu. Nó không đau đâu." Lăng Cửu Thời ngạc nhiên, vội vàng nói giảm nói tránh

"Không, không phải. Đáng lẽ ra anh sẽ không bị thương. Tôi xin lỗi."

"Này. Đó không phải lỗi của anh. "

"Đúng vậy, may quá tôi đã làm đúng. Tôi đã giết anh ta."

" Hả? "

"Đúng. Tôi đã giết anh ta. Bắn thẳng vào miệng anh ta và sau đó thêm 2 phát vào mắt. Những tên đồng bọn của anh ta cũng bị đem đi làm thức ăn cho thú cưng của tôi. Anh là của tôi. Không ai được phép nhìn người của tôi cả."

" Lan Chúc...." Lăng Cửu Thời cảm xúc hỗn độn, anh là đang cảm thấy thương hắn?

" Tôi xin lỗi " Hắn nghe Lăng Lăng của hắn lần đầu tiên, gọi một tiếng tên hắn như vậy, hắn càng không ngừng tự trách bản thân hơn.

Nguyễn Lan Chúc không đợi anh nói tiếp mà áp môi mình vào môi hắn. Hắn hôn anh rồi kéo vào lòng, tay anh được hắn kéo vòng qua cổ hắn. Nụ hôn này sao khiến Lăng Cửu Thời cảm thấy có chút gì đó kì lạ, không hiểu sao anh không phản kháng nó như lúc Trình Văn hôn anh.

Anh thích nụ hôn của hắn

Hắn nhẹ nhàng, rời khỏi đôi môi của anh "Lúc tên đó hôn, anh có cảm giác như thế này không? Anh có thích hôn tên khốn đó không?"

" Đ-đó là hắn cưỡng hiếp tôi... T-tôi sao có thể thích hôn hắn... " Lăng Cửu Thời vội nói lắp, trả lời hắn

Nhận được câu trả lời này của anh, hắn rất hài lòng. " Tốt. Vì từ giờ trở đi anh sẽ ở trong phòng với tôi. Tôi sẽ ở bên anh từng giây trong ngày. Tôi sẽ không để anh rời khỏi tầm mắt của tôi lần nào nữa."

" Lan Chúc....."

“ Xin anh đừng từ chối điều đó ”

Lăng Cửu Thời ngạc nhiên, đây là dáng vẻ của vị lão đại Mafia nên có sao? Hắn đang cầu xin anh? Lăng Cửu Thời vốn mềm mỏng, lại nhẹ dạ nên không thể từ chối hắn. Ngoan ngoãn đồng ý với hắn.

Nguyễn Lan Chúc thấy anh không còn phản kháng, đề phòng gì hắn nữa. Hắn rất hài lòng.

" Tốt, cảm ơn anh. Lăng Lăng. "

Sau đó hắn lấy một chiếc áo sơ mi khác ra và bắt đầu mặc nó. Hắn nhìn tôi chằm chằm, tiến lại gần khuôn mặt của anh. Lăng Cửu Thời đỏ mặt lùi dần dần về phía sau, nhắm tịt mắt lại.

Hắn nhìn thấy biểu tình này của anh chợt khẽ bật cười. Sao lại có cục bông nhỏ ngây thơ thế này, thật dễ bị dụ!

Lăng Cửu Thời mở mắt vì nghe thấy tiếng cười khúc khích của hắn, chợt nhận ra bản thân vừa bị hớ, quê vô cùng.

" Anh là đang mong chờ điều gì thế? " Hắn cười tự mãn

Mắt anh mở to rồi lấy gối ôm cứng ngắc và tất cả những gì anh nghe thấy là tiếng cười thuần khiết của Nguyễn Lan Chúc. Điều này giống như những giai điệu bên tai anh.

Rốt cuộc thì hắn ta cũng không tệ đến thế..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net