Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Cửu Thời quả thực là một thiên thần đáng yêu. Mỗi khi anh đỏ mặt sẽ rất giống một quả cà chua khi hắn nhắc đến nó. Khóe miệng hắn vẫn không thể ngừng cười toe toét. Bản thân hắn đã không còn nhớ lần cuối cùng hắn cười như thế này là khi nào.

Ồ hắn nhớ ra rồi. Đó là bữa ăn tối cuối cùng của hắn cùng gia đình.

Nguyễn Lan Chúc dậy từ rất sớm, hắn nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán của người đang ngủ say bên cạnh. Hướng tới phòng tắm, một lúc sau hắn bước ra thì nhìn lên giường lại không thấy bóng dáng anh đâu.

Hắn hoảng sợ nhìn xung quanh rồi đưa mắt nhìn ra ban công. Lăng Lăng của hắn đang ở đó nhìn lên bầu trời. Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng bước tới phía sau anh và do dự một chút. Rồi từ từ vòng tay quanh eo anh từ phía sau. Hắn chưa bao giờ cảm thấy lo lắng thế này.

Lăng Cửu Thời do mất hơi ấm bên cạnh liền giật mình tỉnh giấc, anh chỉ muốn đến ban công hóng mát một chút cho thoải mái. Bản thân anh không hề nhận ra sự xuất hiện của Nguyễn Lan Chúc.
Đến khi hắn đưa tay vòng qua eo anh, Lăng Cửu Thời giật mình, đông cứng rồi thả lỏng trong sự đụng chạm của hắn.

Lăng Cửu Thời nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rồi rất tự nhiên tựa lưng vào ngực hắn rồi từ từ quay lại. Hắn nhìn vào mắt anh và nghiêng người hôn lấy anh nhưng bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

Nguyễn Nam Chúc khẽ chậc một tiếng do bị phá đám chuyện tốt của hắn. Rồi cũng đành cất tiếng với giọng điệu vô cùng tức giận.

" Nói "

" Lão đại, ừm... khách hàng của anh đang ở đây." Một người làm việc thân cận khác của hắn nói. Nhưng ngay sau đó, cả Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời nghe được tiếng kêu đau thất thanh từ phía bên kia cửa.

" Anh hai! Sao anh véo tai em!? Em có làm gì sai đâu?? Đau! Đau em! "

" Trình Thiên Lý, em chán sống rồi phải không? Im lặng và đi theo anh! "

" K-Không phải chứ?! Em là đang báo cáo có công việc cho lão đại mà?! Ơ!? "

" Em im miệng ngay! "

" Đau! Đau! Đau! Đau! Được r-........... "

Tiếng nói dần dần đi xa dần. Lăng Cửu Thời nhìn một màn này, không khỏi nhịn cười, bật tiếng cười khúc khích trong lòng Nguyễn Lan Chúc.

Hắn chỉ khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi cúi xuống hôn lên má anh, xoa đầu anh vài cái đành lưu luyến mà rời khỏi phòng. Trước khi đi, hắn có dặn là nếu anh thấy đói có thể xuống dưới nhà bếp, sẽ có người chuẩn bị đồ ăn cho anh.

Nguyễn Lan Chúc bước gần tới phòng làm việc thì gặp Trần Phi và cậu bạn ồn ào vừa nãy cùng với vị được gọi là anh hai. Trình Thiên Lý và Trình Nhất Tạ.

"Được rồi. Chàng trai đang yêu. " Trần Phi lên tiếng, vỗ vai hắn.

"Câm miệng" Nguyễn Lan Chúc nói

"Được rồi" Trần Phi cũng không dám nhiều lời, anh mà trêu hắn tiếp chắc đầu anh cũng phải sẵn sàng rơi là vừa.

Hắn bước vào phòng làm việc và thấy một người đàn ông lạ mặt nghe nói hình như cũng là sếp cũ của Lăng Cử Thời. Lão ta đang ngồi rất thoải mái trên ghế, rất thưởng thức.

Hắn không quan tâm, dù sao anh ta cũng sẽ chết. Và tình cờ, lão lại là nhà phân phối của hắn ở Trùng Khánh. Lão ta quản lý tất cả các chuyến hàng ma túy ở đó và lão rất giỏi trong công việc của mình.

"Vậy ông Trình, điều gì đưa ông đến đây?"

Nguyễn Lan Chúc ngồi vào ghế của mình, vắt chân chéo ngồi chiễm chệ trên ngai vàng của hắn. Bên cạnh còn có 3 người thân cận làm việc cho hắn.

" Lão đại. Tôi ở đây để thông báo với cậu rằng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát nhưng có một sĩ quan ở Trùng Khánh biết về chúng tôi. Anh ta cũng đã đến địa điểm vào ngày chuyến hàng sẽ đến cùng với lực lượng. Tôi hôm nay đến đây là để báo cáo cho anh việc này, và về việc tiền thưởng thêm......"

" Ông là đang muốn đòi tiền tôi sao? "

" Chà, tôi nào dám. Bên tôi có nguồn thông tin rằng chúng đã tìm thấy vị trí của lô hàng sẽ được chuyển đi vào ngày hôm đó. Nên tôi đã phải rất vất vả nhanh chóng báo cáo lại với lão đại. Chúng còn chụp được cả ảnh của lô hàng rồi. Việc này cần lão đại ra tay giúp đỡ. "

"Được rồi. Còn gì nữa không?" Nguyễn Lan Chúc nói

Lão hình như còn có ý định khác nhưng mặt lại nói không và xin phép ra về. Nguyễn Lan Chúc bảo Trình Thiên Lý tiễn khách. Nhưng ngay khi lão đi xuống cầu thang, lại chợt khựng lại, nói với Trình Thiên Lý là khát nước muốn vào trong bếp lấy một cốc nước.

Hóa ra lão đã để ý đến vị bảo bối của lão đại. Ai mà không tò mò rốt cuộc người này đẹp đến mức nào mà có thể khiến cho lão đại Mafia phải để mắt tới. Lúc lão đi qua phòng hắn, khẽ nhìn vào thấy không có ai, lão đoán là người đó đang ở dưới tầng và nếu không ở sảnh chính, chắc chắn là ở gian sau của biệt thự. Kinh nghiệp làm việc dưới trướng hắn, khiến lão cảm thấy may mắn vì độ nhạy bén này của mình.

Trình Thiên Lý dẫn lão vào bếp nhưng có điều gì đó khiến cậu đột nhiên nghĩ không nên làm vậy.

Nguyễn Lan Chúc có ghé qua phòng ngủ nhưng không thấy anh, có lẽ là đã đi xuống bếp rồi. Hắn cũng từ từ đi xuống.

Vừa bước xuống cầu thang, hắn đưa mắt nhìn về phía gian sau biệt thự. Thứ đập vào mắt hắn là bộ quần áo của Lăng Cửu Thời khi anh ấy đang quay lưng làm bánh crepe. Hắn liền để ý đến lão già kia, sao lão ta lại vào đây?

Ngay khi ánh mắt của Lăng Cửu Thời chạm vào mắt lão, hắn ngay lập tức lao nhanh tới cùng với con dao trên tay. Đó là con dao gọt hoa quả được để ở phòng khách. Hắn dí mạnh đầu lão vào cánh tủ lạnh. Lăng Cửu Thời giật mình làm rơi đĩa bánh crepe anh vừa mới rán xong. Anh nhìn hắn sửng sốt, lão già kia bị đập mạnh đến chảy máu đầu liền kêu đau nhưng sau đó liền nhếch mép cười, hướng đôi mắt bẩn thỉu về phía anh.

Khóe miệng lão cong lên thành một nụ cười dễu cợt anh. Lão nói " Lão còn tưởng ai lọt vào mắt xanh của lão đại nhà ta, hóa ra là thằng khốn nạn này đã tìm thấy một con mồi mới hả? Tao biết ngay mày không phải là thứ gì nên hồn, đúng là một thằng trai bao. Lẽ ra tao nên để mày tiếp mấy thằng công chức khá-.... " 

Trước khi lão kịp nói hết câu, Nguyễn Lan Chúc ngay lập tức dùng con dao gọt hoa quả cứa mạnh qua cổ lão, máu lên phun đầy ra sàn, dính lên người hắn. Không dừng lại ở đó, hắn rút khẩu súng sau lưng, nhắm thẳng cổ họng lão mà nả đạn. Sau đó, đứng dậy, bình thản bảo Trình Nhất Tạ dọn dẹp mớ hỗn độn này.

Lăng Cửu Thời bị bất ngờ, đứng run run cách xa hắn. Vội túm lấy người gần anh nhất là Trình Thiên Lý mà núp về phía đằng sau.

Anh đang sợ hắn. Và người anh túm lấy cũng đang run rẩy không kém, đáng ra cậu không nên đưa lão tới gian sau biệt thự để lấy nước uống. Vì bản thân cậu cũng không biết vị thiên thần này lại ở đây. Bình thường chỉ có một chị đầu bếp duy nhất ở gian sau nhưng có vẻ chị ấy đi chợ rồi.

Cũng phải, hắn ra tay dứt khoát như vậy, cũng do hắn quá tức giận liền không kiềm chế được liền ra tay. Lão ta đã làm tổn thương Lăng Cửu Thời của hắn bằng cái miệng bẩn thỉu của mình, nên hắn đã nhắm miếng lão mà xả đạn cho đến khi thấy 1 lỗ xuyên thủng nhìn thấy cả mặt sàn đẫm máu.

Hắn lại thất hứa với anh rồi.

" Thiên Lý, cậu đưa anh ấy về phòng của tôi "

Nguyễn Lan Chúc đợi Trình Thiên Lý dắt anh về phòng của hắn thì lúc này hắn mới di chuyển. Tiến đến phòng dành cho khách gần đó mà tắm rửa. Hắn thay đồ xong cũng nhanh chóng quay trở lại phòng của mình để tìm anh. Nhưng mở cửa ra thì căn phòng trống rỗng. Lăng Cửu Thời có lẽ đang ở chỗ khác.

Đột nhiên tiếng động trong phòng tắm khiến hắn chú ý. Nguyễn Lan Chúc bước vào cả kinh, anh đang cố đập đầu vào tường?!

Hắn nhanh chóng tiến đến phía sau anh, vòng tay quanh eo anh. Tay còn lại của hắn giữ trán anh. Bây giờ Lăng Cửu Thời hoàn toàn nằm trong vòng tay của hắn. Hắn nghiêng người sang một bên và thì thầm vào tai anh,

"Nếu anh còn thử làm điều gì tương tự như vậy lần nữa, tôi sẽ đụ anh đến mức anh không thể đi lại được trong một tuần. Hãy để dành sức cho những việc đó đi thì hơn. Tôi không quan tâm anh đã bị người khác làm hay chưa."

Nguyễn Lan Chúc tách Lăng Cửu Thời ra khỏi vòng tay của hắn và từ từ xoay anh lại. Anh quay sang đối diện với hắn nhưng vẫn cúi mặt xuống. Hắn áp hai tay vào má anh, nghiêng mặt và bắt anh nhìn vào mắt hắn. Nhưng tất cả những gì hắn có thể thấy ở anh là một thiên thần hư hỏng. Cả khuôn mặt anh đều đẫm nước mắt. Hắn nhẹ nhàng thì thầm với anh,

"Bây giờ anh là của tôi. Tôi đã nói với anh về điều đó. Anh càng không có quyền làm hại bản thân hoặc thậm chí nghĩ về điều đó. Tôi có tính chiếm hữu rất cao đối với những thứ của mình. Và tôi rất rất muốn chiếm hữu anh. "

"T-tại sao ?" Anh ngại ngùng trả lời.

"Bởi vì.... tôi vẫn đang cố gắng tìm ra câu trả lời. Nhưng cho đến khi tôi làm được, tôi sẽ đảm bảo rằng không có tổn hại nào xảy ra với anh."

" Nhưng lão ta vừa nói tôi là......'

" Anh không cần để ý đến lão ta. Tôi đã giết lão, sẽ không ai được phép nói xấu anh."

Anh đột nhiên đẩy hắn ra và đi vào phòng ngủ. Nguyễn Lan Chúc đi theo sau anh. Lăng Cửu Thời dứt khoát nhặt chiếc gối và đi ra khỏi phòng. Nhưng trước khi anh rời đi, hắn liền tóm lấy anh nói.

" Anh tính đi đâu ?"

"Tôi không ngủ cạnh một kẻ giết người."

" Tại sao? Trước đây anh không gặp vấn đề gì khi tôi giết Trình Văn. "  Nguyễn Lan Chúc khó hiểu nhìn anh.

"Tôi không biết." Lăng Cửu Thời lắc đầu

"Được rồi, Lăng Lăng đừng quậy. Tôi sẽ không giết người nữa." Nguyễn Lan Chúc nói xong thuận tiện, tranh thủ kéo anh vào lòng.

" Hả? Anh sẽ làm điều đó sao? Anh có thể làm điều đó sao ? " Lăng Cửu Thời nghi hoặc, hỏi dồn hắn.

"Chà, tôi không thể thay đổi bất cứ điều gì vì bản chất của tôi vốn thế. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là đảm bảo với anh rằng tôi sẽ không bao giờ giết bất cứ ai. Nhưng đấy là tôi, không phải tay sai của tôi. Và họ sẽ làm chính xác những gì tôi nói. Nếu tôi muốn ai đó chết thì Trần Phi hoặc Trình Nhất Tạ đều sẽ làm vậy. Nhưng bản thân tôi sẽ không tự tay giết ai cả, theo ý của anh. "

Anh nhìn chằm chằm vào hắn rồi suy nghĩ rất lâu mới nói, " T-tạm chấp nhận được "

"Vậy bây giờ hãy nói cho tôi biết tại sao anh lại tự tử?" Hắn cười mỉm cười ôn nhu nhìn anh.

"Ừm... tôi hơi buồn ngủ. Vậy... tôi đi ngủ đây." Lăng Cửu Thời đánh trống lảng, đứng dậy đi ngang qua hắn nhưng hắn liền nắm lấy khuỷu tay anh và đẩy anh về phía mình. Bây giờ anh đang bị ghìm chặt, đứng trước mặt hắn mà không biết đi đâu. Hắn ném cho anh một cái nhìn chết chóc. Lăng Cửu Thời chỉ đành uất ức mà khai man.

"Vào năm tôi 18 tuổi, đang theo học đại học nhưng tôi quyết định sống trong một căn hộ bên ngoài mà không phải ở ký túc xá. Vì vậy, sau khi thuê nó được vài tháng, mẹ tôi đã đến gặp tôi và nói rằng bà đã bán mất chiếc xe cũ của chúng tôi để trả nợ tiền và tiền uống rượu. Mọi chuyện diễn ra yên ổn được vài tuần nhưng sau đó, người tình của mẹ tôi bắt đầu đánh tôi và đe dọa tôi sẽ đặt tên chủ sở hữu ngôi nhà theo tên của lão nên sau đó cùng với mẹ tôi về nhà trong tình trạng say khướt. Có hôm cả hai đánh tôi đến chảy máu. Một ngày nọ, lão ta đánh tôi và bắt đầu xé quần áo của tôi. Nhưng tôi quá yếu nên tôi ngất đi trước khi lão ta kịp làm gì. Lão ta sợ tôi xảy ra chuyện gì liền đưa tôi đến bệnh viện nơi tôi gặp Trình Văn. Lão ta và hắn điều có chung một điểm là thường kể cho tôi nghe những điều vô cùng xấu. Giống như muốn nói với tôi rằng bản thân chẳng có ích lợi gì và tôi cũng đã nghĩ như thế, tôi không có tài năng và không thể làm được gì. "

" Đừng trách bản thân cũng đừng nghĩ bản thân anh không làm được gì. Anh đã rất vất vả để có thể vừa học vừa kiếm tiền đúng không? Anh nên thấy tự hào về bản thân. Hơn nữa, anh còn rất xinh đẹp "

Nhân tiện, đó cũng là một tài năng sao? Vẻ đẹp của tôi?

"Tại sao lại là tôi?" Lăng Cửu Thời khẽ nghiêng đầu hỏi hắn.

"Vì...tôi thích anh. Tôi thực sự rất thích anh, Lăng Lăng. "

Lăng Cửu Thời ngạc nhiên, bản thân anh biết hắn rất muốn chiếm anh làm của riêng một mình hắn. Biết bản thân anh đối với hắn vô cùng quan trọng. Anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ được ai đó yêu thương đến vậy ngoại trừ người bạn thân của anh, Ngô Kỳ. Lăng Cửu Thời suy nghĩ rất nhiều, liệu anh có nên thích hắn không? Bản thân anh biết rằng nếu như anh thích hắn, cuộc sống của anh sẽ vô cùng nguy hiểm vì hắn là ông trùm Mafia, lại còn đang bị truy nã.

Thật sự rất khó chịu, anh không muốn nghĩ nữa. Bởi sau bao nhiên gian nan trong cuộc đời anh trải qua, mãi mới có một người tình nguyện yêu anh đến thế, bảo vệ anh đến thế, dịu dàng với anh, nâng niu anh từng chút một như vậy,....

" Tôi cũng thích anh ?" Trong vô thức, câu nói đó của Lăng Cửu Thời bật ra như một câu hỏi, hắn cười khúc khích.

" Lan Chúc? "

"Hửm...?"

" Anh cũng thực sự rất đẹp " Lăng Cửu Thời quả thật thấy hắn rất đẹp, nếu như không dính dáng đến mấy chuyện phạm pháp này, hắn hoàn toàn có thể đi làm idol hoặc diễn viên đều rất hợp.

"Haha.... tôi không những rất đẹp mà còn rất nóng bỏng và quyến rũ ...."

Không để Nguyễn Lan Chúc tự tin nói hết câu, anh lập tức lấy tay chặn miệng hắn lại.

"Tôi biết. Nhưng anh thực sự rất đẹp, cũng không cần nói ra đâu. " Anh cảm thấy rất ngại, sao tên này mặt dày thế không biết?

" Lăng Lăng " Giọng Nguyễn Lan Chúc ôn nhu gọi anh. " Anh biết đấy. Nếu như anh không thấy điều gì tốt đẹp từ tôi hoặc không thể thích tôi được t-thì... "

"Điều đó chúng ta tranh luận sau nhé được không, tôi hơi buồn ngủ rồi. " Lăng Cửu Thời dụi mắt ngáp dài, hắn mỉm cười trước điệu bộ này của anh. Thật sự rất đáng yêu.

" Được, đi ngủ thôi Lăng Lăng " Nguyễn Lan Chúc cũng rất tự nhiên ôm anh vào lòng mà ngủ thiếp đi. Trong thân tâm Nguyễn Lan Chúc nghĩ bản thân hắn thậm chí có thể yêu anh nhiều hơn bản thân hắn nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net