Chương 5 H+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng 2 tháng sau,....

Vậy là Lăng Cửu Thời đã ở bên Nguyễn Lan Chúc được 2 tháng. Sau sự cố của Trình Văn với lão già Trình, hắn luôn giữ anh bên mình. Đối với hắn, anh là báu vật vô cùng quý giá. Nhưng điều đó cũng đã trở thành một vấn đề lớn đối với hắn. Lăng Cửu Thời là giới hạn, là điểm yếu trí mạng của hắn. Mà hiện tại, hắn là kẻ bị truy nã gắt gao nhất ở Trung Quốc và hắn có rất nhiều kẻ thù. Cho đến trước khi gặp anh, hắn không có điểm yếu nào cả. Nhưng hiện tại, hắn có một cái. Nguyễn Lan Chúc phải chăm sóc anh và bảo vệ anh bằng mọi giá.

Nhưng bản thân Lăng Cửu Thời không yêu cầu hắn điều này. Hắn biết dù anh không nói gì nhưng hắn biết anh đang cảm thấy ngột ngạt. Bởi vì anh đã phải ở biệt thử của hắn được hai tháng và chưa từng đặt chân ra ngoài. Đương nhiên anh sẽ cảm thấy ngột ngạt. Lúc này, hắn nghĩ đến việc tổ chức một chuyến đi nghỉ dưỡng.

Hắn ra khỏi phòng làm việc và tìm Lăng Cửu Thời. Nguyễn Lan Chúc không tìm thấy anh ở đâu. Hắn nhìn quanh một chút rồi đi lên lầu. Anh cũng không có ở đó, bên ban công hay phòng tắm cũng không có bóng dáng của anh. Trong lòng hắn bắt đầu hoảng sợ nhưng đột nhiên, tiếng động trên mái nhà làm hắn chú ý.

Hắn vội bước tới ban công gần đó, hắn nhìn thấy anh đang ngồi trên mái nhà. Ngắm nhìn các vì sao.

Con mèo nhỏ này sao lại có gan lớn như vậy? Dám trèo lên mái nhà?

Lăng Cửu Thời trầm ngâm, anh chưa bao giờ ngồi trên mái nhà trước đây. Hắn cẩn thận leo lên và ngồi cạnh anh. Lăng Cửu Thời quay lại nhìn hắn với nụ cười hiếm hoi của mình. Hắn chăm chú quan sát những nét đẹp đặc trưng của anh. Bản thân hắn biết anh bị tổn thương về mặt tinh thần lẫn thể xác. Ngoài việc luôn bên cạnh anh, an ủi anh, hắn mừng thầm trong lòng vì đã giết hai con người kia. Bây giờ chẳng còn gì có thể làm phiền tới anh nữa

Lăng Cửu Thời ngắm sao và nói: " Ngôi sao, nó thật đẹp "

Đôi mắt của hắn vẫn hướng về phía anh và đáp lại, " Đúng vậy, rất đẹp "

Lăng Cửu Thời quay đầu lại thì thấy hắn đang nhìn anh. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong suy nghĩ của hắn lúc này tràn ngập dục vọng. Anh có đôi mắt ngây thơ khiến hắn rung động. Từ lúc ở cùng với anh, hắn vẫn luôn kiểm soát bản thân mình cho đến bây giờ. Hắn có thể giữ quyền kiểm soát.

Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng, di chuyển từng chút một lại gần anh. Hắn không muốn mất anh. Hắn càng không muốn anh nghĩ rằng hắn muốn anh chỉ vì tình dục.

Nguyễn Lan Chúc từ từ nghiêng người và tìm tới đôi môi anh. Lăng Cửu Thời không phản kháng, anh chỉ từ từ nhắm mắt lại. Hắn hôn anh. Nụ hôn chuồn chuồn chấm nước, hắn cảm thấy không đủ, từ từ đưa tay chạm vào má anh.

" Lan C- " Lăng Cửu Thời chỉ đơn giản muốn gọi tên hắn nhưng lời chưa hết, hắn ngay lập tức đưa anh vào nụ hôn sâu và bắt đầu đưa lưỡi khám phá khoang miệng anh. Miệng của hắn có vị rượu vang nhè nhẹ.

Hắn thấy anh không phản kháng liền đưa tay, kéo anh ngồi lên đùi hắn. Hắn không biết bản thân mình có thể duy trì được điều này được bao lâu.

" Lăng Lăng, nếu anh không dừng lại ngay bây giờ, tôi sẽ làm cho anh không xuống được khỏi giường trong một tuần đấy. Vì vậy nếu như anh không muốn làm điều này thì hãy dừng lại. Bây giờ."

"T-tôi muốn làm điều này." Lăng Cửu Thời không từ chối hắn, anh thật sự muốn hắn.

Câu trả lời của anh là tất cả những gì hắn cần. Hắn từ từ đón lấy anh theo kiểu công chúa và tiến đến phòng ngủ của hắn. Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng đặt anh xuống giường.

Hắn đã luôn khao khát điều này biết bao.

Nguyễn Lan Chúc cởi áo rồi đến thắt lưng trước eo hắn. Chẳng mấy chốc, một thân hình rắn chắc cơ bắp xuất hiện trước mặt Lăng Cửu Thời. Hắn nhận thấy ánh mắt của anh nhìn hắn.

" Anh có muốn chụp ảnh lại không? Như thế sẽ ngắm được nhiều hơn đấy. " Hắn cười khẩy, trêu ghẹo anh. Khuôn mặt Lăng Cửu Thời nhanh chóng đỏ bừng đến mang tai. Anh đang rất muốn chạy vì ngượng sau khi nhìn thấy thân hình đó.

"T-tôi.. tôi thấy nhìn trực tiếp thế này thì t-tốt hơn.... K-không cần chụp lại làm gì.... " anh ngượng ngùng nói.

Trông anh lúc này không khác gì một chú mèo nhỏ đang run sợ trước một con báo khổng lồ. Con mồi của hắn sao lại đáng yêu đến vậy, thật muốn ăn sạch anh, rồi giam cầm anh mãi mãi bên cạnh hắn.

Hắn từ từ đẩy anh nằm xuống giường, hắn đang ở phía trên anh. Lăng Cửu Thời tránh né ánh mắt quyến rũ, nhuốm đầy dục vọng của hắn.

Nguyễn Lan Chúc cúi xuống thì thầm vào tai anh và bàn tay hắn không yên phận mà bắt đầu xoa khắp người anh, đưa tay mở từng cúc áo của anh.

" Lăng Lăng, anh là của tôi. Anh hiểu không? Của tôi. Vì vậy, bất cứ ai trong quá khứ đã nhìn thấy anh khỏa thân, hãy quên nó đi. Bắt đầu từ bây giờ, thân thể này của anh sẽ chỉ có một mình tôi được nhìn thấy và cũng chỉ có một mình anh nhìn thấy tôi khỏa thân. "

Lăng Cửu Thời ngượng chín mặt. Sao hắn lại bạo đến thế??? Nhưng dường như hắn đã hiểu nhầm anh cái gì đó, Lăng Cửu Thời ấp úng giải thích cho hắn.

" Lan Chúc, A-Anh hiểu sai rồi... T-Thật ra... T-tôi....anh mới là lần đầu tiên của tôi....T-tôi trước đó, chưa từng lên giường với ai.... "

Nguyễn Lan Chúc thật yêu chết con người dưới thân hắn. Lúc này lại còn câu dẫn hắn, thật yêu nghiệt! Hắn đương nhiên, vô cùng hài lòng với lời nói này của anh. Hắn cầu còn không được.

" Tốt "

Hắn nhanh chóng hôn trọn vẹn lên môi anh, trêu đùa chiếc lưỡi rụt rè trong khoang miệng anh. Nụ hôn kéo dài đến khi hắn thấy tay anh đánh nhẹ vào hắn thì mới lưu luyến rời khỏi. Môi hắn và anh tách nhau còn kèm theo sợi chỉ bạc vô cùng quyến rũ.

Hắn nhẹ nhàng hôn xuống vai anh, mút nhẹ vào điểm giữa cổ và vai anh, tiến dần xuống xương quai xanh của anh mà cắn nhẹ một cái. Lăng Cửu Thời khẽ rùng mình rên nhỏ.

Nguyễn Lan Chúc từ từ cởi áo của anh xuống, để lộ bờ làn dan trắng muốt, vô cùng kiều diễm. Hắn ngậm lấy nụ hoa trước ngực anh vào miệng, và dùng ngón tay trêu chọc nụ hoa còn lại khiến anh rên rỉ, ôm lấy gáy hắn.

Hắn đổi bên và tiếp tục lặp lại hành động đó. Hắn hôn xuống bụng anh và cởi chiếc quần đùi với quần lót của anh. Lăng Cửu Thời một thân loãng thể run rẩy bên dưới hắn. Ngay cả khi trên cơ thể anh có những vết sẹo do bị bạo hành, anh vẫn là một cảnh tượng vô cùng tuyệt đẹp trong mắt hắn. Nguyễn Lan Chúc hôn anh lần nữa, đưa nghịch ngợm, xoa rồi tuốt nhẹ " cậu nhỏ " của anh.

Hắn rời khỏi đôi môi mềm mại đó, đặt gối sau đầu và lưng anh. Hắn nhẹ nhàng nâng hông của anh lên, tiến tới ngậm lấy " cậu nhỏ ". Lăng Cửu Thời giật mình muốn chạy nhưng sức anh vốn không là gì so với hắn.

" Ah! Đừng! L-lan Chúc....mmmm a ư..... k-khô... không... đừng....Mmmm...a...a...ưmmmm...C-chỗ đó không sạch...d-đâu... n-nhả ra...a....ư...a..."
Từng tiếng rên đứt đoạn của anh vang lên.

Hắn phớt lờ lời nói của anh, vẫn tiếp tục phục vụ " cậu nhỏ " và anh bắt đầu rên rỉ lớn tiếng hơn. Tay anh nắm chặt ga trải giường của hắn. Hành động đó cho hắn biết rằng anh đang ở rất gần hắn.

Nguyễn Lan Chúc bắt đầu mút ngày càng thô bạo hơn. Hắn đưa lưỡi mình, nghịch ngợm đầu khấc của anh và sau đó ngậm tất cả " cậu nhỏ " vào khoang miệng nóng bỏng của hắn.

Ngón chân Lăng Cửu Thời khẽ co lại, bắp đùi cũng run rẩy mãnh liệt, đôi mắt ngấn lệ, tiếng rên rỉ của anh thậm chí ngày càng lớn hơn. Nguyễn Lan Chúc hài lòng, cười thầm trong bụng.

Anh liền tóm lấy tay hắn, vỗ vỗ nói đứt đoạn. " N-nhả ra....ah ah.. L-lan Chúc... a-..ư ư... t-ôi bắn... n-...mmmmm... a-anh mau nhả ra....ah! "

Nguyễn Lan Chúc vẫn giữ nguyên tư thế, mút mạnh bạo hơn. Điều này đương nhiên khiến anh không chịu được khoái cảm mãnh liệt đến thế, lập tức ép cơ thể mình căng cứng, đùi ép sát vào khuôn mặt của hắn.

Hắn cảm thấy chất dịch của anh đang chảy vào miệng hắn. Ấm và mặn... Đó là hương vị của anh...

Hắn tách khỏi " cậu nhỏ " sau một đợt cao trào của anh. Lăng Cửu Thời lúc này mơ mơ màng màng không còn nhận thức nữa, vội vã lấy hơi do sự kích thích hắn mang lại.

Nguyễn Lan Chúc thấy thế không có đủ với hắn, vì vậy hắn lại một lần nữa, tìm tới " cậu nhỏ " của anh mà mút ngày càng nhiều. Lăng Cửu Thời khóc than trong lòng, chạy không thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Anh vừa mới qua một đợt cao trào, giờ lại tiếp tục đón nhận thêm một đợt mới.

Tay hắn lại không yên phận, tìm tới hậu huyệt nhỏ đang co bóp mãnh liệt, liền từ từ đâm vào. Lăng Cửu Thời bị kích thích từ hai phía, nước mắt liền tuôn rơi do dục vọng.

" Ah! L-lan Chúc.... ah...a... ư....ư..a...đưn-đừng mà..."

Anh rên lớn, tay với lấy hắn, với mong muốn hắn tha anh. Kết quả đương nhiên có thể thấy, hắn không để ý tới anh. Chỉ chăm chú phục vụ " cậu nhỏ " và hậu huyệt nhỏ này của anh. Hắn biết rằng nếu như hắn không chuẩn bị kĩ, lát đâm vào, anh sẽ cảm thấy rất đau.

Hắn trượt một ngón tay vào bên trong. Anh rên rỉ.

Hắn trượt ngón tay thứ hai vào bên trong. Tiếng rên rỉ dần lớn hơn.
Anh đang rên rỉ và run rẩy dưới sự kích thích của hắn.

Hắn cuối cùng cũng buông tha cho " cậu nhỏ ", để hông anh trên chiếc gối êm ái và nới lỏng hậu huyệt.
Hắn lấy ngón tay của mình ra và đưa chúng vào miệng anh.

" Mút lấy nó " Hắn nói. Và Lăng Cửu Thời tuân theo.

Tâm trí của Cửu Thời bây giờ trống rỗng, đôi mắt bị dục vọng chi phối. Anh bị hắn làm cho đến mơ màng. Cửu Thời bắt đầu mút ngón tay của hắn bằng chiếc lưỡi rụt rè của mình. Thật yêu nghiệt.

Sau đó hắn cởi nốt chiếc quần còn lại trên người hắn, để lộ côn thịt to lớn, mang đầy tính khí đàn ông của mình. Hắn lại tìm đến nụ hoa trên ngực anh một lần nữa. Tôi bắt đầu trêu nghẹo nó, tay khác cũng không để yên, liền trêu ghẹo nụ hoa còn lại.

Hắn lưu luyến rời khỏi người anh. Đưa tay với lấy đồ bảo hộ trong ngăn tủ đầu giường.

Lăng Cửu Thời ngạc nhiên, hắn là chuẩn bị thứ này từ bao giờ? Sao anh không biết?

Hắn dùng miệng xé gói đồ bảo hộ rồi đeo vào côn thịt to lớn kia. Sau khi cảm thấy lỗ huyệt nhỏ của anh đã nới rộng đủ, hắn liền đưa đầu khấc của con thịt mà từ từ trượt vào trong anh. Cả người Lăng Cửu Thời liền cong lên, căng cứng. Nó thật sự quá to, sao lại có thể? Hậu huyệt nhỏ vốn dĩ không phải là nơi để phục vụ cho việc đó. Hắn cũng rất khổ sở vừa giữ bản thân tỉnh táo, vừa phải nhịn vì côn thịt của hắn thật sự trướng rất khó chịu.

Anh ủi khuất khóc, đưa tay đẩy hắn ra. Nguyễn Lan Chúc nhận thấy, đành nhẹ nhàng xoa eo anh, miệng tiến tới thì thầm an ủi anh.

" Ngoan, Lăng Lăng ngoan, thả lỏng nào. " Hắn vừa an ủi vừa hôn anh.

" Ngoan, đúng rồi, từ từ thả lỏng, không sao, tôi ở đây " Hắn cứ tiếp tục như thế phải mất mấy phút, anh mới từ từ thả lòng dần. Đến khi cảm thấy bên dưới anh không còn gắt gao như lúc trước, cảm thấy có một khoảng trống nhỏ. Hắn liền nhẹ nhàng tiến sâu vào hơn một chút.

" Ah... d-đau... l-lan chúc...a...ư..a..tôi đau.... "

" Ngoan, gần hết rồi, Lăng Lăng ngoan, chịu khó một chút được không? " Hắn cũng rất khổ sở, côn thịt hắn trướng đau, rất muốn ăn sạch anh nhưng vì sợ anh đau nên hắn vẫn nhẫn nhịn suốt từ nãy tới giờ.

Anh lắc đầu, hắn thật muốn khóc ròng trong lòng, súng đã lên đạn chẳng nhẽ lại thu lại. Hắn không nghĩ nữa, liền nắm lấy gáy anh, kéo anh vào nụ hôn sâu. Bên dưới túm lấy eo anh mà đâm thẳng một đường vào trong. Đôi mắt Lăng Cửu Thời tràn lệ, đôi môi anh bị hắn hôn mãnh liệt, từng tiếng rên rỉ được hắn nuốt trọn.

Hắn đợi một lúc, đến khi anh phân tâm sự chú ý, liền bắt đầu thúc liên hồi.

" Ah-ah...ah...ư.ư...mmm..ah..l-lan...chúc..... n-nhẹ....ah..ah "

Nguyễn Lan Chúc vuốt mái tóc đã ướt đẫm của hắn, trêu ghẹo nói với anh. " Lăng Lăng của tôi thấy sướng không? Lăng Lăng ngoan quá... Mmmmm... nuốt trọn hết tôi rồi "

Lăng Cửu Thời ôm cổ hắn rên rỉ, thật muốn đánh hắn vài phát cho bõ ghét, dám trêu anh.

Nhận thấy anh đã quen dần với côn thịt lớn. Hắn liền bắt đầu tăng tốc, từng đợt đâm thúc mãnh liệt khiến anh ngửa mặt rên lớn. Bỗng anh túm chặt cổ hắn, rên rất lớn.

" AH! C-cái... đừng... đừng..... l-lan chúc?..." Lăng Cửu Thời mở đôi mắt to tròn của mình nhìn hắn. Cú đâm vừa rồi như một tia sét sượt qua người anh.

" Tìm thấy rồi! " Nguyễn Lan Chúc mỉm cười, hắn tìm được điểm nhạy cảm của anh như trẻ con tìm thấy thứ mà chúng yêu quý nhất.

Hắn gia tốc, đâm thúc mạnh hơn vào trong anh. Lăng Cửu Thời chỉ có thể run rẩy, rên lớn dưới thân hắn.

" Lăng lăng... mmm....haaa... " sau một loạt cú thúc hông triền miên, hắn mạnh mẽ giữ chặt lấy eo anh mà bắn vào bên trong. Lăng Cửu Thời cùng lúc cũng căng cứng toàn thân, liền ngửa cổ, ưỡn lưng ra sau mà bắn. Anh cảm thấy bên trong có chất lỏng ấm nóng đang tràn ra trong anh.

Nhưng hắn là đeo bao rồi mà?

Sau đó, hắn lấy côn thịt của mình ra khỏi anh và lấy chiếc áo mưa Đ-Ã R-Á-C-H ra khỏi hắn. Chất dịch trắng của hắn tràn ra từ hậu huyệt ửng hồng do ma sát đang co rút của anh, khiến hắn phải hít một ngụm khí lạnh. Thật muốn làm thêm hiệp nữa,....

Lăng Cửu Thời thấy chiếc bao b-ị r-á-c-h đó cũng biết rồi, hắn là điên cuồng làm anh đến nỗi rách cả bao. Anh lúc này trông vô cùng mệt mỏi, không thể nhấc nổi cánh tay của mình.

Hắn ôn nhu, liền bế anh lên và tiến về phía nhà tắm. Vệ sinh sạch sẽ cho cả hai, hắn cũng rất từ tốn đưa ngon tay vào trong hậu huyệt để lôi đống tinh dịch của hắn ra, nếu không anh sẽ thấy rất khó chịu và sẽ bị ốm mất.

Tắm rửa sạch sẽ cho anh xong, hắn bế anh đến chiếc ghế mềm mại gần cuối giường, để anh ngồi đó. Sau đó liền tiến tới chiếc tủ quần áo lấy ra một chiếc áo phông của hắn và đồ lót mới mua dành cho anh. Hắn nhẹ nhàng mặc chúng lên người anh. Rồi quay lại dọn dẹp chiếc giường, thay ga mới. Sau đó quay lại bế anh lên và đặt nằm xuống, hắn cũng nhanh chóng mặc quần lót vs chiếc quần ngủ vào.

Chiếc áo ngủ mà anh mặc và chiếc quần ngủ hắn đang mặc là cùng một bộ.

Hắn vui vẻ ôm lấy cơ thể mệt mỏi của anh vào lòng, kéo tấm chăn lên. Mặt anh áp lên ngực hắn và cằm hắn nhẹ nhàng đặt trên đầu anh. Hắn ân cần đặt một nụ hôn lên trán anh. Lăng Cửu Thời lúc này mơ màng, vô tình lúc hắn kéo anh vào lòng, môi anh liền hôn nhẹ một cái vào bờ ngực của hắn.

Nguyễn Lan Chúc nhận thấy điều đó, và hắn cảm nhận được hơi thở của anh phả vào ngực hắn.

"Đừng làm thế, Lăng Lăng, trừ khi anh muốn hiệp hai."

Lăng Cửu Thời không còn sức để tranh luận với hắn. Nhưng cũng rất ngoan mà vòng tay qua eo hắn, ôm ngủ. Hắn vô cùng hài lòng trước hành động này của anh, cũng ôm lấy anh liền chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net