Chương 19: Lục Thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân tỉnh lại trên một bờ sông. Cả chân và tay cô đã bị trói lại từ lúc nào. Bên cạnh cô, Thủy đang ngồi, thấp thỏm nhìn ra xa như đang chờ đợi ai đó. Anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo hiện đại, áo trong đã được tận dụng làm dây trói chân Vân, còn tay cô thì bị chính cái áo khoác của mình khóa chặt. Thủy không còn vẻ ngây thơ, hiền lành như Vân vẫn biết nữa. Trong mắt hắn bây giờ chỉ còn sự lạnh lùng, độc ác. Thấy Vân đã tỉnh, hắn nhếch mép cười:

"Chào mừng đến với năm 1600!"

Kí ức chợt ùa về trong Vân, cùng với sự hoảng loạn. Cô cố ngồi dậy nhưng Thủy đẩy cô nằm xuống mặt đất. Hắn không quan tâm rằng mình đang làm đau cô gái, chỉ thờ ơ nói:

"Đừng có phí sức! Họ đến rồi!"

Vân nghe thấy tiếng reo hò của rất nhiều người. Họ đang gọi tên Thủy với vẻ vui mừng. Tiếng một người đàn ông trung niên vang lên:

"Thủy! Cháu làm tốt lắm!"

Một giọng con gái trong trẻo cũng cất lên đầy vui mừng:

"Anh họ! Anh trở về rồi!"

Người đàn ông trung niên liền thêm vào:

"Ngọc Sương mong con lắm đấy!"

Cơ thể Vân bỗng bị lật lại. Một khuôn mặt xấu xí, to kềnh xuất hiện trong tầm nhìn của cô. Người đàn ông này có khuôn mặt thô, đôi mắt cách xa nhau, ti hí, cái mũi to, ngự trên đôi môi bành bạnh. Trông ông ta chẳng khác gì một con trâu đen. Ông ta cười hềnh hệch, ra lệnh cho đám hầu vất Vân lên lưng bò, kéo về nhà. Vân nghe Thủy gọi tên ông ta là Hộ.

Cô gái tên Ngọc Sương thì lại hoàn toàn trái ngược. Cô ta trông tầm 15 tuổi, có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, với cái mũi hơi tròn và đôi môi chúm chím. Dáng vẻ xinh đẹp, cao quí cho thấy cô ta cũng thuộc hàng con nhà danh giá. Nhưng cái danh giá ấy đối với cô gái lúc này có vẻ như không quan trọng, bởi vì vừa nhìn thấy Thủy, Ngọc Sương đã bám dính lấy, ríu rít bên cạnh.

Dinh thự nhà họ Lục trông rất hoành tráng và bề thế. Qua cái cổng gỗ lớn là một khoảng sân trước rộng được lát gạch, ngay bên cạnh là một mảnh vườn với đủ loại cây cối, hoa lá. Sảnh trước rất rộng lớn và lộng lẫy, được chống đỡ bởi những cái cột gỗ lớn, treo đủ những câu đối, tranh vẽ, hoành phi... Sảnh trước được thông ra phía sau, dẫn đến từ đường của họ Lục. Từ đường của họ trông hoành tráng, lộng lẫy gập 10 lần sảnh trước. Vân chỉ có thể nhìn thoáng qua vì cô bị kéo ra phía sau nhà.

Họ ném cô vào một phòng ngủ nhỏ, nơi có hai cô hầu gái đang đợi. Hai người hầu gái nọ trên mặt không một chút biểu cảm, trên tay họ là một bộ quần áo cùng giày mới. Trên người Vân vẫn là bộ quần áo hiện đại ướt nhẹp, dính chặt vào cơ thể. Hai cô hầu gái lên tiếng với giọng đều đều như hai cái máy:

"Chúng tôi thay quần áo cho cô."

Sự sợ hãi, nỗi tức giận khi nhận ra mình bị phản bội, cộng với cái lạnh cắt da khiến Vân càng hoảng loạn. Cô nhất quyết không cho hai cô gái kia động vào người mình. Cô vừa quẫy đạp, vừa hét lớn:

"Không! Các người đừng động vào tôi! Thả tôi ra!"

Sự cố gắng để thoát khỏi bàn tay của hai người hầu gái khiến Vân mất hết lí trí. Cô không còn biết mình đang làm gì ngoài cựa quậy điên cuồng, cố hết sức rút tay mình thoát khỏi sự trói buộc một cách không thành công. Vân bò ra phía cửa, xa khỏi hai người hầu gái nhưng họ nhanh chóng kéo cô lại vào bên trong. Với đôi chân vẫn bị trói, Vân đá mạnh vào một người hầu gái khiến cô ta ngã lăn. Bất ngờ, một chân Vân thoát khỏi dây trói. Nhìn thấy hi vọng, cô liền đạp đổ cái bàn uống nước với vài chiếc ghế hòng tạo chướng ngại vật giữa mình và hai người kia. Tim cô đập mạnh hơn bao giờ hết, Vân vội vàng đứng dậy với ý định chạy ra phía cửa. Nhưng ngay lúc ấy, cánh cửa chợt bật mở. Lục Thủy xuất hiện với dáng vẻ như lần đầu hắn xuất hiện trước mặt Vân, với mái tóc vấn cao, bộ áo dài đen, thêu chỉ vàng. Nhưng khác với sự yếu đuối khi đó, hắn giờ đây đầy cao quý và quyền lực.

Gương mặt cao ngạo của hắn nhìn lướt qua mặt Vân rồi đến sự bừa bộn của căn phòng. Thủy chép miệng:

"Đúng là không một chút ngạc nhiên."

Hắn vừa bước vào, cánh cửa lập tức đóng lại. Hai cô hầu gái liền đứng lùi sang một bên. Vân cũng bất giác lùi lại khi Thủy đến gần. Thấy vậy, hắn bỗng bật cười mỉa mai:

"Sao thế? Sợ anh rồi à?"

Hơi thở của Vân bỗng trở nên gấp gáp, nhưng cô nhất quyết giữ chân mình đứng vững. Cô nhìn Thủy với sự thù hận trong đôi mắt. Kẻ mà gia đình cô đã cưu mang hơn một tháng trời, kẻ mà cô từng tin tưởng như ruột thịt... Trong đầu Vân lúc này chỉ dâng lên một câu hỏi:

"Tại sao...?"

Thủy ngắt lời cô ngay lập tức:

"Sao chưa thay áo?"

"Đừng có đánh trống lảng!"

"Còn em, đừng có ngu ngốc nữa!" Thủy tiến tới, kéo Vân ngã xuống đất.

Hắn đè đầu gối của mình lên lưng Vân. Cô hết sức giãy giụa, gào thét:

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Nhưng cô không thể chống lại được sức nặng của Thủy trên cơ thể mình. Thủy đanh giọng:

"Em đã yếu sẵn rồi, nếu bị cảm lạnh nữa thì dễ chết lắm. Kể cả em có muốn thì bây giờ em vẫn chưa thể chết được. Em vẫn còn hữu dụng đối với anh, hiểu chưa?"

Vân cương quyết không bỏ cuộc:

"Tôi không bao giờ giúp anh! Đừng có mơ!"

"Em nghĩ mình có sự lựa chọn à?"

Hắn cười khẩy, rồi mạnh tay xé toạc cái áo sơ mi mà Vân đang mặc. Vài chiếc cúc rơi ra khỏi vạt áo, bay tung tóe trên sàn. Hắn kéo chiếc áo rách xuống quá lưng Vân. Da thịt trần của cô gái bị đè trên nền đất lạnh cóng khiến cô run lên cầm cập. Vân bỗng cảm thấy bàn tay ấm nóng của Thủy trên da lưng mình. Giọng hắn vang lên, khinh khỉnh:

"Anh cũng đã ngờ ngợ, nhưng vẫn có chút bất ngờ khi nhìn thấy nó. Em không mang dòng máu của dòng họ Tiên, em không thể nào điều khiển con hạc. Nhìn xem..." Hắn miết dọc sống lưng Vân bằng móng tay khiến cô rùng mình, "...nó chẳng thể cứu giúp gì được em cả. Ông Hằng đúng là quá ngu ngốc rồi!"

Với nét mặt hài lòng, Thủy đứng dậy, hất đầu với hai cô hầu gái:

"Tiểu thư chịu thay áo rồi đấy!"

Hai cô hầu ngay lập tức đi đến, mỗi người một bên tay, kéo Vân vào bên trong, đằng sau tấm bình phong. Biết mình giờ đây đã bất lực, cùng sự mệt mỏi nhen nhóm trong cơ thể, Vân đành để mặc cho hai cô hầu gái tắm rửa, thay quần áo cho mình.

Khi họ đưa cô trở lại phòng ngủ, đống bừa bộn do Vân tạo ra đã được dọn dẹp. Thủy đang điềm nhiên ngồi uống trà trên bộ bàn ghế mà khi nãy Vân đã đạp đổ. Có một cuộn giấy kì lạ trên bàn, nhưng Vân không quá để ý đến nó. Cô vẫn không thể tin được sự thay đổi ở Thủy. Vân cố tìm một nét quen thuộc trên người hắn nhưng không thể, mặc dù vẫn là khuôn mặt, dáng vóc đó.

"Lại đây!" Hắn ra lệnh, hất đầu về phía chiếc ghế trống.

Không hiểu do sợ hãi hay tức giận, hai chân cô gái bám chặt lấy mặt đất, không chịu chuyển động. Nhận ra rằng mình đang ở một thế giới khác, Vân chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như lúc này. Kẻ duy nhất cô biết ở đây lại là kẻ đã phản bội gia đình và chính bản thân cô. Vân hỏi, giọng cô run run:

"Cuối cùng...anh lại là kẻ xấu?"

Thủy chau mày lại, ra vẻ ngơ ngác:

"Anh? Xấu? Nếu em nhìn từ quan điểm của anh thì em mới là kẻ xấu."

Không thể tin nổi điều nực cười mà mình vừa nghe thấy, giọng Vân tràn đầy sự tức giận:

"Chúng tôi đưa anh về nhà, cứu giúp anh tận tình. Anh phản bội niềm tin của gia đình tôi. Bây giờ anh còn dám mở miệng nói chúng tôi là kẻ xấu?"

Mắt Thủy bỗng trở nên sắc lạnh:

"Không, em không nghe rõ lời anh nói. Em mới là kẻ xấu."

Vân càng không hiểu. Cũng như những người trong gia đình mình, Vân luôn thấy mình đối xử tốt với Thủy. Tiếng chén trà của Thủy chạm xuống mặt bàn vang lên trong sự im lặng đầy căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng của hắn xoáy vào Vân:

"Có một điều em nên biết: anh chưa bao giờ nói dối. Thứ nhất, anh muốn cứu giúp Lục Bình, đó là sự thật. Anh ấy chọn nhầm phe, đi theo Lục Hải, đối đầu với cả họ Lục. Kết cục chắc chắn chẳng tốt đẹp gì. Nên anh ấy cần được cứu giúp. Thứ hai, anh cần em để bảo vệ họ Lục, đó cũng là sự thật. Thứ ba, cách làm phép anh đưa cho gia đình em để vượt thời gian cũng là thật, anh chỉ lược bỏ đi vài yếu tố quyết định khiến họ không thể thành công. Chỉ có điều..." Hắn chậm rãi đứng dậy, tiến về phía Vân, "...phép thuật đưa anh đến tìm em không phải là phép vượt thời gian, mà là phép tìm người."

"Anh...muốn tìm tôi?"

Thủy lắc đầu:

"Trước kia, họ Lục có một thầy pháp được sinh ra với khả năng nhìn thấy tương lai. Người đó để lại một lời sấm về một cô gái ngoại tộc, người sẽ tìm thấy và hợp nhất những bảo vật nhà họ Lục, cũng chính là người sẽ tận diệt nó. Đó là người anh muốn tìm."

Vân càng không hiểu:

"Thế thì liên quan gì đến tôi chứ?"

Thủy lúc này mới mở cuộn giấy nọ, vừa từ tốn nói:

"Cô gái đó được truyền rằng được sinh ra trong mưa gió, và cũng có khả năng mang đến mưa gió."

Thủy dừng lại, nhìn Vân, chờ đợi. Nhưng cô chỉ thắc mắc:

"Nếu thế thì càng không liên quan. Tôi sinh ra vào mùa đông."

Thể hiện rõ câu nói của Vân chỉ mang lại sự thất vọng cho hắn, Thủy đành tiếp tục:

"Em có để ý, đa số các dòng họ thầy pháp tên họ đều có 2 chữ? Đó là để phân biệt với những dòng họ thông thường khác. Chính thống mà nói, tất cả những dòng họ thầy pháp đều là chi nhánh của những dòng họ lớn: Nguyễn Quý là thuộc họ Nguyễn, Mai Ngọc thuộc họ Mai. Và đương nhiên, Vũ Đình thuộc họ Vũ. Nhưng họ Vũ của em không giống những dòng họ Vũ khác. Họ Vũ thường là biến thể của từ Võ, cũng mang nghĩa võ thuật, hoặc tùy theo cách viết, có thể mang nghĩa cây cỏ hoặc chim chóc. Nhưng chữ Vũ của họ Vũ Đình có nghĩa là mưa. Đoán xem, trong toàn bộ giới thầy pháp có bao nhiêu họ Vũ với cách viết ấy?"

Sự hoảng hốt trên mặt Vân trả lời thay cho cô. Thủy mỉm cười, nói:

"Vế sau của lời sấm lại thiên về trực nghĩa. Em đúng là có thể tạo ra mưa gió."

Vân vội vàng đáp trả:

"Thế thì anh sai rồi! Tôi chỉ có thể điều khiển những thứ có sẵn theo hướng tăng lên hoặc giảm xuống. Tôi không thể tạo ra mưa..."

Vân khựng lại khi cô nhận ra điểm sai trong lời nói của mình. Đúng là cô không thể tạo ra mưa, nhưng gió thì lại khác. Gió mà cô tạo ra chẳng qua chỉ là do cô đẩy nhanh vận tốc di chuyển của không khí xung quanh cô. Thủy chợt tiếp lời:

"Nhưng em có thể tạo ra gió. Nếu pháp lực đủ mạnh, anh cá em cũng có thể mang mưa đến."

Chân Vân bủn rủn với những thông tin cô vừa tiếp nhận. Vân chưa bao giờ đủ mạnh để tạo ra mưa, cô chỉ đủ năng lực để điều khiển những thứ nhỏ nhặt xung quanh cô. Nói thật ra, Vân luôn là người yếu nhất trong dòng họ của mình. Nhưng Thủy nói có lí, nếu đủ pháp lực, thì không điều gì là không thể. Nếu như vậy, chẳng hóa ra lời sấm đó nói về cô? Nhưng Vân sinh ra hơn 400 năm sau, làm sao có thể...?

"Không!" Vân vẫn chống đỡ, "Không thể nào là tôi được..."

Thủy chợt đưa cuộn giấy đã được dỡ ra lên trước mặt, quay nó lại cho Vân xem. Sự ngỡ ngàng khiến Vân không nói thành lời. Đó là một bức tranh chân dung một cô gái với mái tóc đen dài, khuôn mặt đầy đặn, gò má cao và đôi mắt tròn đen thẳm. Mặc dù người trong tranh trông đầy vẻ tiều tụy, thiếu sức sống, nhưng Vân biết chắc chắn, bức vẽ đó là mình.

Tiếng Thủy vang lên đầy lạnh lùng:

"Người đưa ra lời sấm đó đã vẽ bức tranh này. Cũng nhờ nó, họ Lục mới thực hiện được phép thuật đưa anh đến tìm em."

Chân Vân không còn đủ sức để đỡ cơ thể cô nữa, Vân gục xuống sàn trong cơn hoảng loạn. Nếu lời sấm đó là thật, cô là kẻ sẽ tận diệt nhà họ Lục. Nếu vậy...cô cũng là kẻ sẽ giết em trai của Trầm Hương.

Thấy Vân ngã, Thủy thậm chí không mảy may bận tâm. Hắn thu gọn bức tranh lại, đặt nó lên bàn, từ tốn nhấm nháp tách trà dở của mình:

"Em thấy đấy. Ở với gia đình em một thời gian, anh biết được em là người tốt, anh thật sự cũng không muốn giết em đâu. Đó thật sự là một chuyện không thể đừng được. Nhưng em đừng lo, bây giờ em vẫn phải sống. Anh cần máu của em để tìm những bảo bối đó. Khi xong việc rồi, em ra đi cũng không muộn."

Không kiềm chế được, nước mắt bắt đầu tràn lên trong đôi mắt của Vân. Cô cảm thấy như ruột gan mình đang bị cào nát bởi nanh vuốt của tên ác quỷ kia. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn sự hối tiếc. Cô hối tiếc mình đã không giao hắn cho lão Hải Âu khi có cơ hội, thay vì năm lần bảy lượt ra sức bảo vệ hắn, để bây giờ chỉ còn biết nằm bất lực trên sàn nhà lạnh cóng, tự trách bản thân.

"Lần đầu tôi gặp anh, những con quỷ đó..." Vân hỏi, giọng cô run run, "...cũng là do anh phái đến?"

Thủy thờ ơ gật đầu:

"Đương nhiên rồi. Chúng chỉ là lũ lâu la, anh mang theo để diễn trò yếu đuối, gây sự thương hại, chiếm lấy lòng tin của em thôi. Em nghĩ thử xem, lời sấm nói em có đủ sức mạnh để tận diệt nhà họ Lục. Chưa gặp em, anh đâu có ngu mà đi đối đầu trực diện? Vậy mới nói, đặc ân thấu cảm của ông Thạch đó mặc dù khá mạnh, nhưng nếu anh nói sự thật thì ông ta chỉ có thể cảm thấy sự thật. Anh không làm việc cho quỷ, chúng làm việc cho anh."

"Vậy nên...anh đã sử dụng con dao lên tôi?" Vân cay đắng hỏi.

Thủy nhếch mép cười:

"Ấy! Em không nói thế được! Là bọn quỷ dùng con dao tấn công em. Anh chỉ ra lệnh thôi."

Hắn bỗng đứng dậy, đi về phía Vân, quỳ xuống bên cạnh cô. Vân cố nhích người ra xa khỏi Thủy nhưng hắn nắm lấy cằm cô một cách thô bạo, bóp mạnh hai bên má để miệng Vân mở ra. Vân nắm lấy cổ tay hắn, định chống trả, Thủy càng siết chặt. Sự thản nhiên của hắn khiến Vân kinh tởm:

"Không phải ông Hằng bảo em là phải sống à? Muốn sống thì nằm yên đấy!"

Nói rồi hắn lôi từ bên trong áo một cái lọ, từ từ đổ chất lỏng bên trong lọ vào miệng Vân. Vị của chất lỏng đó báo cho Vân biết đó là máu của quỷ hút máu. Nhưng vị của nó lại có phần khác của Trầm Hương, nó đặc hơn và thêm chút vị đắng. Thủy bịt chặt miệng và mũi của Vân cho đến khi nào cô chịu nuốt thì mới buông tay.

Cho Vân uống xong, Thủy đứng dậy. Hắn nhìn xuống cô với vẻ vô cảm:

"Đừng có làm gì ngu ngốc! Ở thế giới này, em không còn nơi nào để chạy đâu!"

Thủy rời đi, để lại Vân trong căn phòng, vật vã với nỗi đau của sự phản bội. Cô không thể ngăn nổi nước mắt mình nữa, cũng không thể ngăn mình suy nghĩ. Có khi nào Trầm Hương cũng biết về lời sấm đó? Có khi nào Trầm Hương đã nhìn thấy Vân trong quá khứ của mình? Đó có phải lí do hắn đã buông tay cô bên bờ sông? Nhưng sau mọi chuyện Trầm Hương đã làm cho cô, Vân thật sự không muốn tin rằng hắn là kẻ xấu.

Còn gia đình cô nữa. Lần cuối cô nhìn thấy họ, họ vẫn đang bị làn sóng của những linh hồn tấn công. Vân tha thiết cầu mong rằng gia đình mình vẫn ổn và cô nhớ họ hơn bao giờ hết. Không biết cái lạnh cô đang cảm thấy là do nhiệt độ không khí hay là sự cô đơn tột cùng. Vân kéo mình dậy, đi đến cái giường, nằm xuống, tự ôm lấy bản thân mình và khóc. Khóc mệt rồi, cô tự thiếp đi.

Vân bỗng bị đánh thức bởi một sự đau nhói nơi cổ tay. Cô giật mình, muốn cử động nhưng không thể. Nỗi đau kia không dừng lại mà mỗi lúc một tăng lên khiến Vân bừng tỉnh. Cô nhận ra mình đang bị hai cô hầu gái nọ giữ chặt. Cổ tay phải của cô đang chảy máu từ một vết cắt ngang, một người phụ nữ nhỏ thó với khuôn mặt dài ngoằng, nhăn nhó và đôi lông mày hếch đang cầm cổ tay cô, ra sức bóp dọc cánh tay để máu chảy ra. Bà ta, cũng giống ông Hộ, có một cái mũi đồ sộ và đôi mắt ti hí. Nhưng khác với ông Hộ, mặt bà ta lại hao hao một con ngựa. Cô tiểu thư xinh đẹp Ngọc Sương đang quỳ bên cạnh, bê một cái bát để hứng máu.

Vân ngay lập tức chống cự hòng thoát thân nhưng sức nặng của hai cô hầu gái khiến mọi cố gắng của cô đều đổ bể. Vân hét lớn:

"Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

"Im ngay!" Người phụ nữ nọ quát lớn, bà ta chĩa con dao vừa dùng để cắt máu của Vân ngay sát cằm cô, "Hé thêm một tiếng nữa, tao cắt lưỡi mày!"

Nhìn ánh mắt đó, Vân biết rằng người này thật sự không nói suông. Lấy được đủ máu rồi, người phụ nữ rắc thuốc bột lên vết thương cho Vân. Sự đau xót khiến Vân rên lên một tiếng. Ngay lập tức, người đàn bà giáng thẳng lên mặt Vân một cái tát. Chưa kịp định thần, Vân đã cảm nhận được cái lạnh từ lưỡi dao trên má mình, cùng tiếng người đàn bà vang lên xa xả:

"Tao đã bảo im cơ mà!"

Ngọc Sương thêm vào:

"Lại còn mong được đối đãi như thần thánh à? Nếu không cần máu của mày thì tao đã cắt cổ mày luôn rồi! Đồ rác rưởi!"

"Xong chưa?" Tiếng Lục Thủy chợt vang lên ở cửa.

Hắn bước vào phòng với bộ dạng trịch thượng. Thấy Thủy, người đàn bà bỗng mỉm cười niềm nở, giọng nói xa xả khi nãy trở nên mềm mại lạ thường:

"Xong rồi đây! Cháu xem thế này đủ chưa?"

Đôi má Ngọc Sương bỗng ửng hồng. Cô ta bê cái bát đến bên cạnh Thủy, dịu dàng nói:

"Anh họ, anh xem đi."

Thủy chỉ liếc qua cái bát rồi ra hiệu cho họ đi ra ngoài. Ngọc Sương có vẻ thất vọng khi Thủy không để ý mấy đến mình. Hai cô hầu gái cũng theo vậy mà lui xuống. Đi đến cửa, người đàn bà chợt đứng lại, khiêm nhường chào:

"Anh ạ!"

Bà ta đứng tránh sang một bên để dọn đường cho một người đàn ông bước vào. Đó là người tên Hộ mà Vân đã nhìn thấy khi cô mới đến thế giới này. Ông ta không thèm liếc mắt tới người đàn bà kia, hất đầu ra hiệu cho bà ta ra ngoài. Vừa nhìn thấy Vân đang nằm trên giường, đôi mắt ti hí của người đàn ông chợt ánh lên một vẻ thèm thuồng. Hắn cười với Thủy, để lộ hàm răng cáu bẩn:

"Con gái của tương lai có khác. Đúng là của ngon vật lạ!"

Vân vội vàng chống mình dậy, ngồi thu gọn vào góc giường, ôm lấy chân mình, phòng thủ. Còn Thủy chỉ nói gọn, giọng hắn lạnh băng:

"Ngon hay lạ gì thì cũng không đến lượt chú."

Đôi mắt ti hí của ông Hộ có chiều thất vọng, nhưng không dám để lộ. Thủy quay sang Vân, giới thiệu:

"Đây là chú anh, Lục Văn Hộ. Ông ấy là người cai quản trong nhà khi anh vắng mặt."

Ông Hộ chuyển nụ cười xấu xí của mình sang Vân, nói đầy niềm nở:

"Tiểu thư cần gì cứ nói, ta sẽ cố hết sức." Nhưng sự thèm thuồng vẫn không rời khỏi đôi mắt lão ta.

Thủy chợt hắng giọng, ra lệnh cho ông Hộ đi ra ngoài. Mặc dù nghe lệnh, đôi mắt ông ta vẫn cứ dính chặt lấy Vân cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn. Lúc này, Vân mới từ từ lấy lại hơi thở của mình. Trong đời, cô chưa bao giờ thấy sợ đến thế. Vân khẽ giật mình khi Thủy ngồi xuống cạnh giường. Hắn chợt đưa tay chạm vào má Vân khiến cô hoảng hốt gạt tay hắn ra. Vân càng thu mình lại vào góc giường, cố tạo khoảng cách giữa mình và Thủy. Thấy vậy, hắn chỉ mỉm cười:

"Mới chịu một chút khổ sở mà đã sợ rồi à? Anh cứ tưởng em mạnh mẽ lắm chứ? Anh vẫn nhớ em khá bình tĩnh khi biết mình sắp chết và không còn đặc ân mà? Thậm chí chưa hồi phục còn trốn ra khỏi nhà để đi chơi..."

"Lúc đó khác." Vân đáp, không muốn nhớ lại sai lầm của mình.

Thủy im lặng, nhưng nụ cười của hắn không đổi. Hắn lôi từ trong tay áo cái lọ mà trước đó Vân đã thấy, để nó lên mặt giường, nói:

"Nếu không muốn anh phải bón, thì tự uống đi. Người đàn bà đó..." Hắn hất đầu về phía cửa, "...là cô của anh, tên Loan. Bà ta và ông Hộ có điều không được sáng lạn, lại tham lam, nhưng được cái bảo gì làm nấy. Mai anh sẽ phải lên đường đi tìm những bảo vật ấy, hai người đó sẽ giám hộ em."

Lời thông báo khiến sống lưng Vân lạnh toát. Tưởng tượng đến cảnh bị bỏ mặc lại với hai người họ Lục kia, Vân chợt rùng mình. Vô ý thức, cô nắm lấy cánh tay Thủy, hỏi đầy khẩn thiết:

"Anh đưa tôi theo được không?"

Dường như Thủy có chút ngạc nhiên. Hắn nhìn xuống bàn tay của Vân trên tay mình. Vân nhìn theo hướng của Thủy, nhận ra việc bản thân đang làm, cô rút tay lại ngay lập tức. Nhưng Thủy kéo tay cô lại. Hắn nhìn cô gái đang thu lu trong một góc, hỏi:

"Em sợ?"

Vân không trả lời, cố thu tay về nhưng Thủy không thả lỏng nắm tay của mình. Hắn bình thản lấy từ trong áo một chiếc khăn tay, vừa băng vết thương trên cổ tay cô gái, vừa chép miệng:

"Cũng không trách em được. Người duy nhất em quen ở thế giới này lại là anh." Hắn chợt mỉm cười, "Yên tâm! Anh sẽ về nhanh thôi! Cùng lắm là một tuần."

Vân không hiểu nụ cười đó. Chẳng lẽ Thủy đang cố trấn an cô? Không thể nào! Mới ngày hôm trước hắn còn không mảy may quan tâm. Chắc chắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net