Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook và Jimin nói chuyện xong thì đi vào lớp tiếp tục cho tiết học tiếp theo. Tấm hình của em anh vẫn cầm đó ngắm một hồi lâu như thể đang tưởng tưởng nếu em ở ngoài đời như thế này thì...Anh cất tấm hình vào túi áo sơ mi cùng lúc đó em quay lại chỗ ngồi cứ cách một lúc lại nhìn vào ánh như muốn nói gì đó.

- Taehyung, tấm hình...

- Em muốn đòi lại à, không cho nha. Tấm hình này anh xin rồi

Haizz thì em cũng đã nói cái gì đâu. Cảm thấy lạ anh vì một tấm hình mà cười toe tét sáng tới giờ. Em vui vì điều đó chứ nhưng không thể ảo tưởng mang trong mình hy vọng được. Em thích anh là lẽ đương nhiên, ngược lại anh có thích em hay không em không biết, chẳng có ai biết. Em phải giữ cái đầu lạnh cho bản thân, nhưng đứng trước còn người ấm áp thế này thì kìm lòng gì nổi đây chứ.

Như mọi lần bốn người về chung với nhau. Nhà anh và em ngược đường vậy mà anh vẫn ngỏ ý đưa em về. Em có từ chối đấy mà anh cứng đầu quá cứ thế mà ép em lên xe cho mình đưa về. Đến nhà rồi mà JungKook vẫn chưa xuống xe, miệng lấp ba lấp bấp định nói gì đó.

- Cái...cái này, em...em tặng anh á, tạm biệt mai gặp

Nhét vào tay anh một hộp gì đó rồi em đỏ mặt nhanh chân chạy vào nhà chưa kịp để anh nói gì cả. Cái tật xấu của em sao cứ phải là ngại ngùng rồi cà lăm như thế này cơ chứ. Anh lắc đầu cười khẩy vội mở chiếc hộp kia ra xem, là một chiếc vòng tay màu xanh lá mà em tự đan, trên vòng còn có cỏ bốn lá và những viên đá hình vuông khắc tên anh "K.T.H". Nhìn cũng vừa mắt mà đeo cũng vừa tay phết ý chứ.

_Tại Kim gia_

- Con về rồi

- Ngồi xuống đây ta có chuyện muốn nói

- Ba mẹ nói đi

- Chuyện hôn ước của con với Lee gia...

- Ba mẹ con mới 17 tuổi hai người nói gì vậy

- Ta đâu bắt con lấy liền, chỉ là lập sẵn hôn ước khi hai bên đã đủ tuổi lập tức cưới

- Con không đồng ý, con đã có người con thích rồi, nếu ba mẹ ép con thì hai người tự kết hôn với nhau lần nữa luôn đi

Anh tức giận bỏ lên lầu đóng cửa thật mạnh. Hôn ước ? Làm gì đã có cái hôn ước nào, xoay vòng mọi chuyện thì vẫn là mấy chuyện làm ăn rồi cổ phần công ty. Hai bên Kim Thị và Lee Thị làm ăn với nhau rất uy tín nên cả hai gia đình muốn cho hai đứa con đến với nhau. Ngày nào hai người cũng nhắc chuyện này anh thật sự rất đau đầu. Thời đại nào rồi ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, anh cũng thấy bất công với cô gái đó, mặc dù cô cũng có ý với anh nhưng anh lại không hề yêu cô. Ta có câu thời gian sẽ làm thay đổi tất cả, ôi giời ạ Kim Taehyung này tin bất cứ điều gì trừ việc thời gian có thể thay đổi con tim mình. Thích, yêu, thương đều phải rung động cả hai bên mới hạnh phúc, huống chi anh đã có người trong lòng. Nếu sau này lỡ cưới về rồi hai người sống với nhau bằng mặt không bằng lòng thì được lợi ích gì, tối nào cũng nằm chung chăn chung gối với cô gái kia mà lòng lại nhớ đến người khác.Suy nghĩ quanh quẩn một hồi điện thoại của anh bỗng reo lên, là JungKook nhắn tin tới

" Cảm ơn anh đã đưa em về nhé"

"Ồ không có gì đâu. Để khi khác nói chuyện nha, anh hiện tại có chút chuyện không vui"

"Anh sao vậy ạ, nếu không phiền anh có thể kể em nghe, còn anh không muốn nói thì thôi"

Coi kìa coi kìa, JungKook an ủi kiểu gì đây. Bảo nói xong lại không nói vậy rốt cuộc có nên nói không hay là không nói. Mỗi lần nói chuyện với nhóc này mọi sự bực dọc, buồn phiền của anh coi như là tan biến hẳn. Anh kể mọi chuyện xảy ra cho em nghe, nhưng hình như em nghe không đúng chuyện gì phải. Là hôn ước đấy, vậy chắc chắn sau này nó sẽ thành sự thật rồi. Em có chút buồn nhưng vẫn cố nghe tiếp anh kể.

"Vậy anh sẽ kết hôn thật ạ ?"

"Không đâu JungKookie, anh không thích cô ấy, anh thích người khác mất rồi"

" Dạ? Anh... Có thể nói cho em biết là ai không?"

" Bí mật nha"

Đúng là biết cách làm người ta tò mò, đánh vào tâm lý như vầy đúng thật là... Câu nói của anh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu em, có phải JiMin đã nói đúng không? Người trong lòng anh liệu có phải là em không? Mặc dù không biết chắc chắn nhưng em vẫn cảm thấy rất là vui vẻ.

Anh dần dẹp mọi chuyện sang một bên không để ý tới nữa. Có người tâm sự như thế này làm mọi việc đơn giản hẳn. Anh cũng có một thời gian tựa tựa giống em, rất ít bạn bè hầu như không có ai đủ tin tưởng để có thể chia sẻ ra chuyện của mình. Chuyện vui thì tự ăn mừng, chuyện buồn thì giấu trong lòng không nói ra. May thay sau đó lần lượt là Jimin, Hoseok, giờ em là đến cuối cùng anh cũng có người bầu bạn mà nói ra lòng mình cho đỡ phần nào. Anh vui em cũng vui, anh khóc em cũng khóc. Tình bạn đẹp thật nhưng chỉ có anh nghĩ đây là tình bạn, có thể là do anh chưa đủ thời gian để hiểu và biết hết con người thật sự của em. Mà thế này cũng tốt, làm bạn bè đi học chung, đi về chung, rủ nhau đi chơi rồi tụ tập ăn uống. Vậy cũng coi như là cho hai ta xích lại gần nhau

------

Chiều nay không có tiết học nào cả, Jimin rủ mọi người cùng nhau đi ăn món gì đó nhẹ nhẹ rồi đi dạo mua sắm..v.v.. Hên là mẹ JungKook đã đỡ khó khăn, gắt gỏng với em. Em không biết mẹ đang có suy nghĩ gì nhưng bung lụa được thì em cứ bung thôi. Ba người kia đến nhà đón em cũng toát mồ hôi chứ đùa. Hôm trước còn đánh em trước mặt mọi người kia mà, rất đáng sợ. Đến lúc ra khỏi cổng chính rồi cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.

Là học sinh nhưng điều kiện của từng gia đình cũng không phải dạng vừa. Họ ăn gần hết khu chợ rồi đi vào trung tâm thương mại một chút. Đến một cửa hàng giày thể thao em để ý một đôi Adidas đen trắng nhìn vừa ý mình, không kiềm nổi lòng em kéo mọi người vào bên trong xem thử.

- Đôi này đẹp quá mọi người

- Cậu thích đôi đó sao JungKook. Mình mua tặng cậu nhé

- Thôi Jimin, không cần đâu

- Aishh bạn bè không à

- Hay là anh mua cho em nha JungKook, không được từ chối.

JungKook chẳng kịp ngăn anh, vừa nói dứt câu là anh kêu cô nhân viên kia đến lấy đôi giày đó trong tích tắc. Jimin bất lực ghê, nhìn JungKook đang ngại liền phát tiết chọc em

- Ai cha coi bộ thích lắm á nha

- Mình...mình đâu có

Chừng vài phút sau, chiếc túi đựng đôi giày kia đã được chốt hạ trong tay JungKook, em nhìn nhìn vào nó thích thú hẳn ra. Đây có được gọi là quà được crush đặc biệt tặng không nhỉ. Hay là tại hôm trước em tặng anh chiếc vòng kia nên anh muốn bù lại gì đó cho em?

Bốn người đi vòng quanh trung tâm thương mại một lúc nữa, ai cũng xách trên tay cả tá đồ. Khổ thân nhất là Hoseok, y tay xách nách mang cầm đồ cho JiMin. Xuống đến bãi đỗ xe vừa chuẩn bị leo lên xe về thì Taehyung gặp người quen.

- Tae ? Anh đúng không ?

Nghe có người gọi tên mình một cách thân thiết đến vậy, anh liền ngoái đầu lại nhìn thì đã bị người kia ôm chầm lấy.

- Em nhớ anh lắm luôn á

- Park Ji Hoon, anh cũng nhớ em rất nhiều. Tại sao em lại ở đây?

- Em sẽ chuyển lên đây học.... Và đặc biệt là trường của anh đấy nha

- Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi.

Mọi người nhìn hai người kia nói chuyện vui vẻ và thân thiết như vậy Hoseok liền buộc miệng hỏi anh

- Ai đây Taehyung ?

- À đây là người yêu của mình Park Ji Hoon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net