hihi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mặt hắc tuyến im lặng liếc mắt hữu khí vô lực nói. “Tôi cũng không tâm tình đùa giỡn với anh a. Nếu như hai người bọn họ thật sự đi đặt phòng, ĐM, Bá Hiền sẽ khóc chết.”
“Đây chỉ là suy đoán của anh, em thật đúng là.” Ngô Diệc Phàm sửa lại cà vạt, trong lòng hời hợt đếm năm giây. Quả nhiên đối diện một trận gầm thét, Ngô Diệc Phàm quả quyết lấy điện thoại cách xa lỗ tai nhưng nội dung vẫn nghe được rõ ràng.
“Ngô Diệc Phàm anh sau này có thể đừng có tùy tiện đoán loạn chuyện của người ta, sau đó giống như đúng rồi nói cho người khác được không… Nếu như là đại sự sẽ đại nháo bla bla…”
Ngô Diệc Phàm tà mị cười cười nghĩ thầm. Xem ra chừng mấy ngày không có đấm bóp đấm bóp em ấy, ngứa da a.
“Bảo bối… Đủ rồi không có a. Phàm Phàm lần sau sẽ không.” Ngô Diệc Phàm thả mềm âm thanh cố làm vẻ đáng thương.
Tuấn Miên vừa chuẩn bị nổ máy quả quyết đạp mạnh chân ga, khóe miệng co rút, ba một tiếng tắt luôn điện thoại.
“……” Ngô Diệc Phàm bất đắc dĩ cười cười, không sao hôm nào vận động nhiều hơn là được.

Xán Liệt cùng Đô Đô không ăn cơm mà về nhà. Đô Đô đơn giản làm ít đồ ăn khuya bưng vào phòng ăn của Xán Liệt.
Chỉ thấy Xán Liệt đang cầm một quyển nhật ký ngẩn người.
“Xán Liệt?”
“Nga… Đô Đô a.”
“Cậu đang xem cái gì ở đây thế?”
“Không có gì…”
“Nga. Đói bụng không nhanh ăn đi. Tớ lấy nguyên liệu trong bếp làm mì tương đen.”
Xán Liệt gật đầu một cái.
“Không biết Chung Nhân đang làm gì…”
Sắc mặt Xán Liệt tối sầm lại đặt mạnh đũa xuống dọa Đô Đô thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.
“Đô Đô cậu và hắn cũng chia tay ba tháng rồi, cậu còn nhớ hắn? Còn yêu hắn?”
“Đây là chuyện của tớ!”
“Vậy tớ thì sao! Cho tới nay tớ vẫn bên cạnh cậu yêu cậu thì sao?” Ánh mắt Xán Liệt tràn đầy bi thương có hơi bất lực chọc Đô Đô nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Cậu… cậu có Bá Hiền a? Cậu đừng nói với tới cậu với cậu ấy chẳng qua chỉ vui đùa thôi.”
Xán Liệt trầm mặc… Bá Hiền? Biên Bá Hiền với mình mà nói cậu ấy là gì? Yêu? Không phải. Thích? Không tính… Nhu cầu thân thể? Nói như vậy trong lòng cũng cảm thấy không tốt. Vậy rốt cuộc là cái gì… Ừ! Là vật thay thế của Đô Đô.
Sau khi Xán Liệt nghĩ thông suốt liền nói, “Cậu ấy chỉ là vật thay thế của cậu mà thôi.”
“Xán… Xán Liệt…” Đô Đô có chút hoảng sợ nói.
Xán Liệt thở dài. Thật vất vả đợi đến Đô Đô và Chung Nhân chia tay cũng không thể dọa tiểu khả ái của hắn sợ.
“Đô Đô tớ không ép cậu và tớ bên nhau, tớ… cho cậu thời gian. Cậu ra ngoài đi.”
Xán Liệt một nói xong một hơi đi vào nhà vệ sinh.
Đô Đô lấy lại tinh thần dọn chén đũa vừa muốn đi ra ngoài liền thấy trong nhật ký rơi ra một tấm hình.
Đô Đô đi qua nhặt lên nhìn là hình hồi tháng 10 năm 2012, trước khi cậu biết Chung Nhân. Nhưng hình này thoạt nhìn là lúc ngủ. Xán Liệt làm sao lại…
Đô Đô nghi ngờ nghĩ lật phía sau xem thấy nơi đó rõ ràng có viết một hàng chữ là chữ viết của Xán Liệt.
Nơi đó viết: Sớm muộn cũng là người của mình.

05

Mắt Bá Hiền đỏ lên, sau khi về nhà nằm vật lên chiếc giường đôi, nước mắt theo gò má thấm ướt gối đầu.
“Phác Xán Liệt, anh là đồ khốn kiếp!” Bá Hiền kêu to ném loạn đồ đạc.
“Bá Hiền a…” Tuấn Miên về đến nhà nghe được âm thanh đổ vỡ trong phòng, đi nhanh vào xem. Anh ngăn Bá Hiền đang muốn tiếp tục muốn ném đồ, ôm lấy cậu, an ủi cậu.
“Ca! Anh buông em ra! Để em ném hết, để em ném hết. Những thứ này đều là tên khốn kia cho em. Em căn bản không cần những thứ vật chất này, em chỉ cần tình yêu của hắn… Như vậy khó khăn lắm sao?”  Bá Hiền từ từ ngồi xổm xuống, bộ dạng đáng thương khiến Tuấn Miên đau lòng không thôi. Ôm lấy Bá Hiền nhẹ nhàng vỗ vai cậu nói, “Bá Hiền à,  nếu hắn không thương em, tại sao không buông tay chứ? Cần gì làm khổ chính mình như vậy.”
“Anh… em không bỏ được hắn a. Trừ phi hắn nói chia tay, nếu không em khẳng định không rời xa hắn.”
Tuấn Miên lắc đầu một cái, sờ đầu Bá Hiền, nếu như vậy có thể khiến cậu tốt hơn một chút thì vậy cũng tốt.
Chỉ chốc lát sau, Bá Hiền dựa vào Tuấn Miên ngủ. Tuấn Miên thật vất vả ôm cậu đặt lên giường, Bá Hiền lại tỉnh giấc.
“Bá Hiền à, ngủ đi.”
Nhìn Bá Hiền không nói lời nào, Tuấn Miên thở dài ra khỏi phòng.
“Biên Bá Hiền, em không nhận điện thoại, tối nay làm chết em!”  Bá Hiền cầm điện thoại lên, không nói một lời. Đây là nhạc chuông dành riêng cho Xán Liệt. Mỗi lần hắn gọi tới đều là cái này. Là Bá Hiền buộc Xán Liệt đang tâm tình đặc biệt tốt làm cho. Sau đó Xán Liệt kêu cậu xóa đi. Nhưng Bá Hiền vẫn không chịu.
“A lô…”
“Biên Bá Hiền, em không có ở khách sạn?” Thanh âm say mèm của Xán Liệt truyền tới, hình như còn có tiếng vỗ vào cửa. Chắc là đến khách sạn tìm mình. Bá Hiền cười khổ hỏi “Thế nào. Tôi không thể đến chỗ khác sao? Cái gì cũng phải nghe theo sắp xếp của anh? Anh đừng quên, tôi không phải là sủng vật của anh, tôi là người.”
“Bá Hiền à, tới đây với tôi đi…”
Đang muốn cúp điện thoại lại nghe được giọng nói bi thương của Xán Liệt, Bá Hiền vẫn không nhẫn tâm được. Liền đứng dậy chạy đi. Không sai là chạy đi, đã khuya rồi nên không có xe, cậu cũng không biết lái xe, chỉ có thể chạy tới.
Tuấn Miên đứng bên cửa sổ lắc đầu, nghĩ đến đây nhất định là một bi kịch.

Qua hai mươi phút, Bá Hiền thở hổn hển chạy đến khách sạn Xán Liệt đã đặt trước. Cậu nhìn thấy Xán Liệt đứng ở cửa, đầu gật gù. Bá Hiền chạy tới đỡ hắn, mở cửa, kè người lên giường.
“Là Đô Đô sao? Đô Đô…”
Động tác đang cởi quần áo giúp Xán Liệt ngừng lại, Bá Hiền sững sờ tại chỗ. Nhưng không nói gì nhiều, tiếp tục động tác trên tay.
Xán Liệt miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn kĩ người tới, cười khổ nói: “Tớ nói này, Đô Đô nhà tớ sao lại trở nên tốt tính như vậy đây…”
“Mở miệng là Đô Đô nhà anh, Đô Đô. Trước mặt bạn trai anh nói lời này, không sợ bị cắn trúng lưỡi à!” Bá Hiền hất Xán Liệt ra, chống nạnh kêu to.
Xán Liệt bị Bá Hiền chọc cười, lảo đảo lắc lư ngồi dậy. Kéo Bá Hiền vào trong ngực mình, sờ sờ đầu Bá Hiền nói, “Có phải tớ rất khốn nạn hay không a.” Bạch Hiền vốn có hơi cảm động tí, thiếu chút nữa bị câu sau khiến tức sắp ngất. Xán Liệt nói, “Hôm nay khiến cậu sợ đúng không, Đô Đô. Đối với tớ chẳng qua cậu chỉ xem là tình anh em. Mà tớ lại…”
Bá Hiền cười khổ. Bỏ đi, coi như hắn đang nói với mình đi. Người đang ôm cậu trong ngực bây giờ là của cậu, nhiệt độ trên đầu cũng là Xán Liệt thân ái nhất của cậu mang lại. Thỏa mãn. Bá Hiền cười cười, ôm lấy Xán Liệt nói, “Xán Liệt, ngủ đi. Mệt mỏi liền ngủ đi, huh?”
Ai ngờ Xán Liệt đè ép Bá Hiền bắt đầu hôn lung tung.
“Xán.. Xán Liệt… ngô. Đừng.. em đang mệt lắm… ô…” Bá Hiền cố gắng phản kháng   nhưng với khí lực nho nhỏ làm sao có thể thắng lại Xán Liệt đang say rượu.
Lúc mới bắt đầu Bá Hiền còn kháng cự, cuối cùng tuyệt vọng từ bỏ phản kháng. Xán Liệt ỷ vào Bá Hiền không có bất kỳ phản ứng nào, làm càng ngày càng mãnh liệt.
“A!! Đau!” Bá Hiền bị dị vật đột nhiên tiến vào, đau đến thét chói tai. Khóe mắt cũng rơi lệ. Bá Hiền cắn chặt môi, kiên quyết không phát ra tiếng. Ai ngờ Xán Liệt lại nói thêm, thiếu chút nữa khiến Bá Hiền hỏng mất.
“Đô Đô, kêu một tiếng, để tớ nghe một chút được chứ… ngoan a” Ánh mắt hắn dị thường ôn nhu, thanh âm cũng ấm áp, cùng bình thường lạnh băng giọng nói âm trầm hoàn toàn khác nhau
“A…” Bá Hiền cười lạnh.
“Đô Đô đây là thế nào? Có phải là không hài lòng kỹ thuật của tớ sao? Có phải không thỏa mãn cậu a? Huh?” Xán Liệt nâng cằm Bá Hiền, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Bá Hiền.
“Sao thế…  Nhớ tới Chung Nhân của cậu sao? Đô Đô, hắn sẽ không trở lại, biết không?” Xán Liệt bla bla nói nhảm, sau đó buông Bá Hiền ra nằm qua một bên, thở từng ngụm từng ngụm hổn hển. Bá Hiền bị đau, miễn cưỡng ngồi dậy. Dùng chăn bao lấy thân thể run rẩy, sợ hãi nhìn Xán Liệt không nhúc nhích.
Xán Liệt ngủ thiếp đi, nhưng Bá Hiền lại ngủ không được. Xán Liệt vừa rồi thật đáng sợ   so thường ngày lãnh đạm với mình còn đáng sợ hơn.
Bá Hiền nhẹ nhàng khóc. Đây là lần đầu tiên, mình khóc như tiểu nữ sinh. Từ khi nào cậu trở nên yếu ớt như thế.

06

Bá Hiền cứ khóc như vậy một đêm. Khi Xán Liệt tỉnh lại, chính là thấy mình quần áo xốc xếch, con người nhỏ bé trước mắt mặt đầy nước giống như muốn dùng nước mắt rửa mặt, thân thể run rẩy, bọc chăn không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm.
Xán Liệt giật mình, “Bá Hiền… em!!” Xán Liệt đang muốn tới trước một chút lại bị Bá Hiền lớn tiếng ngăn lại.
“Anh đừng tới đây!!!” Bá Hiền hốt hoảng nhảy đến góc tường, run lẩy bẩy.
“Em làm sao vậy?”
Bá Hiền hoảng sợ nhìn hắn không trả lời.
Xán Liệt cố gắng nghĩ tới chuyện tối qua, nhức đầu muốn rách nhưng lại không nhớ được cái gì. Xán Liệt lắc đầu hỏi, “Bá Hiền, em làm sao vậy? Hôm qua… làm sao?”
Bá Hiền vẫn không trả lời, cắn môi, mắt chăm chú nhìn Xán Liệt chằm chằm. Không có tức giận, không có tổn thương, chỉ có sợ hãi.
Xán Liệt có chút đau lòng đi tới, ôm lấy Bá Hiền lại bị hai tay cậu đẩy ra.
Tinh mắt như Xán Liệt, hắn thấy trên người Bá Hiền có vết thương thì hơi kinh ngạc.
“Tôi làm?” Hồi lâu Xán Liệt mở miệng hỏi.
“Anh nói đi?” Lần này Bá Hiền trả lời, châm chọc lại thêm tuyệt vọng.
Trước kia cùng Bá Hiền phát sinh quan hệ, mình cũng sẽ rất ôn nhu đối đãi, lần này sai lầm như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến tâm linh mệt mỏi của chính Bá Hiền càng thêm sợ hãi, bài xích.
Xán Liệt không nói gì, lấy ra một điếu thuốc rồi bắt đầu hút.
“Phác Xán Liệt, tôi đối với anh mà nói, trừ làm vật thay thế thật sự cũng không có gì khác? Dù là một chút tình cảm cũng tốt a.” Bá Hiền gầm nhẹ. Cậu cũng không tin Xán Liệt không một chút tình cảm gì với mình. Lâu ngày sinh tình. Là người cũng sẽ như thế không phải sao?
Đáng tiếc Phác Xán Liệt hắn không có. Ít nhất Xán Liệt tự cho là như vậy.
“Bá Hiền, thật xin lỗi em, bất quá với em tôi không tia tình cảm gì để nói hết.”
Tất cả tình cảm với Xán Liệt trong lòng Bá Hiền cũng trong nháy mắt sụp đổ. Bất quá Bá Hiền vẫn ôm một tia hy vọng hỏi, “Vậy một chút xíu a, một chút xíu cũng được mà.” Bá Hiền mang theo thanh âm nức nở, truyền vào tai Xán Liệt. Xán Liệt phun ra một ngụm khói nói, “Không có… dù sao em cũng sẽ không rời khỏi tôi không phải sao? Bởi vì em yêu tôi không phải sao.”
“Ha ha ha.” Bá Hiền cười to, thì ra trong tim hắn mình chẳng là gì cả, cậu không thể sống như kẻ ngu thế này a.
“Xán Liệt, anh đã sai rồi, sai lầm lớn rồi. Nếu như anh ỷ vào tình yêu của tôi đối với anh mà còn nói chuyện càn rỡ với tôi, như vậy anh thua rồi. Bởi vì tôi có thể cho anh tình yêu nhưng đồng thời cũng có thể thu hồi.”
Xán Liệt cau mày, quay đầu nhìn về phía Bá Hiền. Giống như là đang tham cứu thật giả trong lời nói nhìn chằm chằm vào mắt Bá Hiền, đáng tiếc lần này trừ kiên định ra cậu không có gì cả. Xán Liệt có chút bất an, ngay sau đó vẫn bật cười.
“A a… vậy bây giờ em liền đi a, tôi đoán em nhất định không nỡ. Quỷ nhát gan.”
“A….” Bá Hiền cười, cười rất tươi. Giống như nghe được một chuyện rất buồn cười. Cười thật vui vẻ. Xán Liệt vỗ vai Bá Hiền nói, “Làm được rồi hãy nói. Hừ.”
Bá Hiền nhìn bóng lưng Xán Liệt rời đi, ngồi xổm trên đất.
Đúng là cậu không làm được. Tại sao? Bởi vì không nỡ. Tình yêu đến không dễ, làm sao có thể cứ như vậy buông ra.
Bá Hiền không khóc, cậu bình tĩnh mặc quần áo tử tế, rời khách sạn. Không về chỗ của Tuấn Miên. Chẳng qua là chỉ tự mình đi dạo trên phố. Cậu cảm thấy cần phải suy nghĩ một chút về tương lai của cậu và Xán Liệt.
Tương lai…. phải nói là có cần thiết chỉnh lại quan hệ không sâu không cạn này thật tốt không.
Bá Hiền cúi đầu đi. Đi một hồi không biết đụng phải ai cả người cũng lui về phía sau.
Khi cậu cho rằng mình sẽ thân ái ôm đất mẹ một cách ấm áp, thật may mắn bị người trước mặt lôi một cái.
“Ai nha… “ Bá Hiền kêu một tiếng, người nào khí lực lớn như vậy. Cổ tay bị nắm đau quá.
Bá Hiền sờ cổ tay hồng hồng, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt u buồn của thiếu niên.
“Cậu cậu cậu… cậu là… Chung Nhân!” Bá Hiền kêu to. Người trước mặt không phải là bạn trai của Độ Khánh Tú sao… Nếu không phải là hắn và Độ Khánh Tú chia tay, như vậy cậu cũng không cần bị Xán Liệt chà đạp lòng tự ái như vậy.
“Anh biết tôi?” Thiếu niên nhàn nhạt nói.
Bá Hiền liếc mắt nói “Thật là quý nhân quên nhiều chuyện a… Tôi là Biên Bá Hiền, mới hơn ba tháng cậu liền quên?”
Chung Nhân quan sát Bá Hiền một lần lại nói tiếp.
“Biên Bá Hiền là ai?”
“…….” Bá Hiền thiếu chút nữa tức hộc máu, cố gắng khắc chế tâm tình muốn phát nổ nói, “Bạn trai của Phác Xán Liệt. Bạn của Độ… Độ Khánh Tú đi…” Nghe thấy Độ Khánh Tú  Chung Nhân lập tức có tinh thần.
Bá Hiền liếc mắt, thật là cảm thấy tiếc hận với Chung Nhân có IQ thấp trũng. Cũng đúng, người ta trong đầu trừ Độ Khánh Tú vẫn là Độ Khánh Tú. Cư nhiên như thế vì sao còn chia tay, quấy rầy cậu và Xán Liệt bình tĩnh?
Chung Nhân kích động nắm lấy bả vai gầy yếu của Bá Hiền lắc lắc, chỉnh Bá Hiền mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng muốn bất tỉnh.
“Cậu buông tôi ra!” Bá Hiền dùng sức đẩy Chung Nhân nói, “Không phải là chia tay sao? Cậu kích động cái lông a?”
Ánh mắt Chung Nhân ảm đạm, âm thanh cầu khẩn nói với Bá Hiền, “Xin anh nói cho tôi biết Đô Đô ở đâu. Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, hiểu lầm. Là anh ấy không nghe tôi giải thích. Liếc mắt một cái đã đi rồi. Cũng bởi vì tôi không có ở nhà, không phân thân ra được. Hôm qua mới vừa trở về, nhà thì đã sớm được người khác thuê mất. Gọi điện anh ấy lại không nhận.”
Bá Hiền cái hiểu cái không, “Ý cậu là, Độ Khánh Tú đơn phương chia tay?” Bản thân Bá Hiền cũng có thể cảm giác được tâm tình chính mình kích động sôi trào. Nói như vậy   Xán Liệt vĩnh viễn cũng không thể cùng Độ Khánh Tú bên nhau. Biên Bá Hiền tôi coi như ích kỷ một lần cũng muốn ở bên người Phác Xán Liệt.
Bá Hiền cao hứng kêu to, sau đó lại nghĩ đến hành động làm người ta lãnh tâm của Xán Liệt tối hôm qua. Tâm tình đang thật tốt liền down xuống.
Chung Nhân không để ý Bá Hiền một hồi vui vẻ rồi một hồi than thở, điên cuồng gắt gao kéo áo cậu nói, “Nói cho tôi biết Độ Khánh Tú ở đâu? Cầu xin anh nói cho tôi biết!”
Bá Hiền bị hắn kéo gắt gao, trong lòng đang rối rắm. Cậu yêu Xán Liệt cũng không hy vọng Xán Liệt thương tâm. Mặc dù mình là bạn trai hắn, nhưng Xán Liệt cùng Độ Khánh Tú bên nhau mới có thể hạnh phúc thật sự. Nhưng cậu lại không muốn buông hắn ra.
Cho nên phải cân nhắc thật kĩ.
Dĩ nhiên Chung Nhân sẽ không cho cậu thời gian dư thừa, lắc lắc thân thể Bá Hiền rống to, “Biên Bá Hiền!”
“Ai nha. Kêu rắm thối nhà cậu. Điếc tai!” Bá Hiền không kiên nhẫn muốn đẩy Chung Nhân ra, nhưng làm sao cũng đẩy không được.
Lúc này có cuộc gọi đến Bá Hiền cũng không thèm nhìn là ai gọi tới liền cho một trận sư tử hống “ Là ai? Rắm thúi. Lão tử đang gấp đây!”
Đối diện. “…..”
Bá Hiền cả kinh. Hắc, tiếng chuông vừa rồi, không phải là… Bá Hiền dù có muốn hay không đi nữa vẫn phải trầm mặt thanh âm run rẩy “Xán… Xán liệt…” Chung Nhân vừa nghe càng thêm kích động.
Bá Hiền dùng khí lực toàn thân đẩy Chung Nhân lui về phía sau mấy bước. Chờ Xán Liệt nói chuyện.
Xán Liệt dừng xe cách bọn họ một trăm mét, nắm chặt tay lái nói “Không được nói cho hắn biết!” Sáu chữ, hoàn toàn khiến Bá Hiền hỏng mất.
“Anh đang ở gần đây?” Bá Hiền biết rõ còn hỏi.
“Ít nói nhảm. Không được nói cho hắn biết. Nếu không…”
“Nếu không thì sao.” Bá Biền nắm chặt áo mình sống chết hỏi. Biên Bá Hiền cậu chính là như vậy. Rõ ràng người ta nói một câu sẽ khiến mình đầy vết thương thật mệt mỏi. Nhưng vẫn ôm hy vọng đi hỏi nguyên nhân trong đó. Rõ ràng mình cũng có thể đoán được lý do, nhưng vẫn là muốn nghe người ta chính miệng nói ra.
Xem ra chính cậu mới có chứng tự ngược đi.

07

Xán Liệt sửng sốt, có thể như thế nào. Hắn cũng không biết. Nhưng nếu như Bá Hiền nói cho Chung Nhân chuyện đó, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Biên Bá Hiền. Về phần trừng phạt… Một câu nói của hắn có thể tổn thương Biên Bá Hiền đến sống không bằng chết.
“Tôi sẽ hận cậu cả đời, tiện nhân.”
Thân thể của Bá Hiền nhẹ nhàng run rẩy. Tiện nhân? Lần đầu tiên Xán Liệt gọi mình như vậy? Trước kia ở bên nhau trong một năm đó Phác Xán Liệt còn rất là tận tâm, nhưng ba tháng trước người nam nhân này liền thay đổi. Vốn trái tim đã không động tâm, càng ngày càng càn rỡ trước mặt Bá Hiền.
Mà lý do chính là hắn ỷ vào mình Biên Bá Hiền vĩnh viễn sẽ không rời khỏi hắn.
“Hừ.” Bá Hiền hừ lạnh.
Cúp điện thoại. Xán Liệt cầm điện thoại sững sờ một hồi, Ngay sau đó thì cười, hai người trước mắt anh một câu tôi một câu hét tới hét lui. Mang theo yên tâm không ít.
Hắn tin tưởng Biên Bá Hiền sẽ không lừa gạt mình. Tại sao? Cậu không nỡ a. Ha ha…

Bá Hiền nghe theo Xán Liệt kiên trì không nói cho Chung Nhân biết.
“Mẹ nó, Biên Bá Hiền sao không nói cho tôi biết? Phác Xán Liệt vừa nãy nếu như tôi nhớ không lầm phải là tên khốn thầm mến Độ Khánh Tú kia đúng không. Có phải là ở chỗ Phác Xán Liệt không? Nhà hắn ở đâu? Anh nói cho tôi biết!”
Bá Hiền bị Chung Nhân đẩy ngã trên đất, Xán Liệt trên xe lòng căng thẳng muốn xuống xe rồi lại rút tay về. Nếu giờ phút này đi ra ngoài, cùng Chung Nhân dây dưa vậy Độ Khánh Tú liền không giữ được.
Xán Liệt vùng vẫy, rối rắm một hồi rồi quyết tâm. Lái xe nghênh ngang mà đi. Hắn có thể cảm nhận được những gì Bá Hiền trải qua khi ánh mắt ai oán của Bá Hiền nhìn chằm chằm mình.
Mình bây giờ hẳn là rất tàn nhẫn đi.
“Phác Xán Liệt anh đừng quên tôi Biên bá hiền là bạn trai của anh!” Những lời này lại vang vọng trong đầu Xán Liệt. Khiến tầm nhìn lái xe của Xán Liệt càng ngày càng mơ hồ.
Một cước thắng xe dừng ở bên đường, “Mình có nên trở về ôm cậu ấy vào lòng hay không?”
Xán Liệt hít một hơi thật sâu, hiện tại lòng hắn rất đau. Tại sao? Cảm giác tội lỗi nặng nề đập lên trái tim hắn một lần rồi lại một lần.
“Biên Bá Hiền dũng cảm như vậy làm sao lại sợ Chung Nhân?” Xán Liệt thầm thì, trong đầu lại chỉ có thể tìm đến bóng lưng của Biên Bá Hiền luôn bị mình thương tổn thật nhiều lần len lén gạt lệ.
Xán Liệt lắc đầu một cái, nói tiếp, “Biên Bá Hiền không sợ trời không sợ đất, Taekwondo lại tốt như vậy, không thể nào bị Chung Nhân thương tổn được đi?” Nhưng trong đầu cũng đang nói cho hắn biết một tin. Biên Bá Hiền đã không luyện Taekwondo nữa rồi bởi vì trên đùi có vết thương không thể vận động kịch liệt…
Vết thương! Cậu có thương tích!
Xán Liệt cả kinh vội vàng lái xe đi quay về. Bá Hiền, Biên Bá Hiền. . . . .
Xán Liệt ở trong lòng gọi tên Bá Hiền. Không biết lúc nào nước mắt đã theo gò má trượt xuống cổ.
Đến khi hắn tới nơi chỉ thấy một mình Bá Hiền nằm trên đất, quần áo bị lôi kéo, mặt mũi sưng vù đang thở từng ngụm từng ngụm.
“Biên Bá Hiền!” Xán Liệt nhanh chóng xuống xe đi tới ôm lấy cậu lên xe. Khẩn trương kiểm tra cái này kiểm tra kia cho cậu.
“Anh. Tại sao trở lại?” Bá Hiền cố chịu khóe miệng đau đớn mở miệng.
“Câm miệng. Em thật là phiền toái chết” Xán Liệt đóng cửa lại giúp Bá Hiền sau đó trở về chỗ tài xế ngồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện
“Em không phản kích sao? Chung Nhân hạ thủ con mẹ nó thật nặng.”
“A. Anh như thế này sẽ khiến tôi hiểu lầm thành anh đang rất lo lắng cho tôi!” Bá Hiền khổ sở nói.
“Bây giờ tôi chính là đang lo lắng cho em a. Ngu ngốc! Câm miệng đi. Em… phiền chết.”
Trong lòng Xán Liệt nồng đạm lửa dục thiêu đốt cả trái tim, làm hắn hận không thể đánh Chung Nhân khiến hắn càng đau gấp mười lần Biên Bá Hiền!
Bá Hiền cười rất vui vẻ, quản hắn thật giả. Xán Liệt nói như vậy thì cậu đã đủ hài lòng. Chỉ bất quá Chung Nhân đã tìm ra nhà hắn ở đâu rồi. Làm sao biết được anh sẽ đối xử với tôi ra sao.
Bá Hiền không vui vẻ lắm bởi vì càng vui vẻ thì ngay sau đó sẽ càng tuyệt vọng.
Cho nên cậu muốn nhịn xuống mừng rỡ lúc này. Có lẽ bây giờ Xán Liệt chẳng qua chỉ nhất thời hưng phấn lương tâm trở về mới tới đón mình đây…
Bá Hiền nhắm mắt dưỡng thần nghĩ đến mới vừa rồi bị Chung Nhân cướp điện thoại. Lúc gửi cho Độ Khánh Tú một tin nhắn, cậu thật sự có đi liều mạng lôi kéo. Chẳng qua bất quá là Chung Nhân lực mạnh cậu bị hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ihhh
Ẩn QC