hihi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hung hăng đẩy ngã xuống đất điện thoại còn bị người ta mang đi. Thật là khổ hết sức.
Lái xe được một nửa, Bá Hiền mở mắt hỏi “Đi đâu?”
“Bệnh viện.”
“Tại sao?”
“Làm kiểm tra cho em. Tôi sợ đầu em bị gì.” Xán Liệt cũng không nhìn Bá Hiền khẩu thị tâm phi nói.
“Thiết… đầu anh mới có bệnh” Bá Hiền trợn trắng mắt dựa vào cửa sổ xe nghĩ nếu như có thể vẫn cứ như vậy bình tĩnh cùng nam tử bên trái đi hết cả đời này thì thật là tốt.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể nào. Ngay lúc đó Xán Liệt nhận được điện thoại hét lớn một tiếng thắng xe lại cực nhanh thiếu chút nữa làm Bá Hiền bay ra ngoài.
“Phác Xán Liệt anh làm gì thế!” Bá Hền xoa đầu bị đau hỏi.
Chỉ thấy Xán Liệt tắt điện thoại lạnh lùng nhìn Bá Hiền nói “Xuống xe!”
“Cái gì? Hoang giao dã lĩnh*, anh kêu tôi xuống xe làm gì?” Bá Hiền không nói. Nhưng thấy trên màn hình điện thoại tin nhắn chưa đọc của Đô Đô bảo bối. Hiểu mấy phần.
(*hoang giao dã lĩnh: nơi hẻo lánh)
“Xán Liệt… không phải tôi nói cho Chung Nhân…”
“Không phải cậu thì là ai? Chẳng lẽ hắn có hỏa nhãn kim tình có thể đoán ra được Độ Khánh Tú ở đâu sao?” Xán Liệt nhìn chằm chằm Bá Hiền không còn tia ôn nhu nào trước đó.
“Tôi chỉ hỏi anh có tin tôi hay không?” Bá Hiền mong đợi nhìn Xán Liệt, hỏi một câu.
Xán Liệt hừ lạnh một tiếng.
“Tôi còn tưởng rằng cậu vì tôi giữ bí mật này, mới bị thương nghiêm trọng như thế.  Ai ngờ là vì muốn tổn thương tôi mà chuẩn bị diễn tất cả. Uổng công vừa rồi tôi lo lắng cho cậu như vậy.”
Bá Hiền tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Vậy là không tin tôi?”
Xán Liệt không nói nhiều, vừa xuống xe đã mở cửa lôi Bá Hiền ra ngoài, hung hăng đẩy cậu ngã xuống đất nói, “Cút!”
Bá Hiền bị đau đứng lên, nhìn chiếc xe cách mình càng ngày càng xa, hai hàng rơi lệ âm thầm rơi.
Mới vừa rồi còn khẩn trương kiểm tra thương thế của mình – Phác Xán Liệt. Mới vừa rồi còn nói đang lo lắng cho mình, nói mình ngu ngốc – Phác Xán Liệt. Quả nhiên Độ Khánh Tú vừa đến trước mặt, Biên Bá Hiền cậu sẽ trở nên không đáng một đồng.
Phác Xán Liệt a Phác Xán Liệt anh thật là quá ghê tởm. Đây là lần thứ 108 anh bỏ tôi lại mà rời đi.
Trong ba tháng bỏ tôi lại 108 lần, anh nói xem tôi còn khí lực chơi với anh nữa không?
Đừng quên. Tôi nói rồi, tôi có thể cho anh tình yêu vô hạn, đồng thời cũng có thể thu hồi.

08
Bá Hiền nhìn chung quanh, đây là dừng ở đường gì a. Trước mắt có một đống xe đi qua một cái vèo. Bá Hiền cười khổ muốn lấy điện thoại ra gọi cho Tuấn Miên, tay mò đến túi thì lại trống rỗng, mới nhớ ra đã bị Chung Nhân cướp đi rồi. Bá Hiền nhún nhún vai, mệt mỏi chuyển con ngươi tìm ga tàu điện ngầm. Thật may là trên người còn có tiền.
Xán Liệt siêu tốc lái xe về đến nhà thấy Độ Khánh Tú đang dọn dẹp hành lý, Chung Nhân bên cạnh thì cố chọc cười Độ Khánh Tú, làm Độ Khánh Tú một hồi tức giận một hồi lại cười ha hả.
Xán liệt tức giận rống to, “Chung Nhân cậu còn có mặt mũi trở lại, tổn thương cậu ấy một lần còn chưa đủ sao?”
Chung Nhân ngăn trước Độ Khánh Tú nói, “A, tôi là sợ tôi không mang Đô Đô của tôi đi thì sẽ bị sói ăn hết”
“Cậu có ý gì!” Xán Liệt chuẩn bị đi lên đánh người trước mắt một quyền, nhưng không ngờ Đô Đô đẩy Chung Nhân ra ngăn trước mặt.
“Đô Đô cậu để cho tớ tới đánh cậu ta một trận.”
Đô Đô thở dài nói, “Xán Liệt, tớ đã biết tớ với hắn ban đầu chẳng qua chỉ là hiểu lầm, huống chi tớ cũng yêu hắn. Cho nên cậu không cần giúp tớ đánh người. Tớ còn muốn nói với Bá Hiền nói tiếng thật xin lỗi, là Chung Nhân quá kích động”
“Không cần nói xin lỗi, đó là cậu ta đáng”
Nhìn Xán Liệt một vẻ không quan tâm, Đô Đô tiến lên cầm tay Xán Liệt tay nói, “Xán Liệt, Bá Hiền đối tốt với cậu như vậy, tại sao cậu lại không biết quý trọng như thế chứ? Cậu không sợ cậu ấy rời đi sao?”
Xán Liệt cười lạnh, “Cậu ta không nỡ đâu. Tớ biết, tớ chỉ sợ Đô Đô cậu bỏ tớ!”
Chung Nhân kéo qua Đô Đô đến bên cạnh mình, từ trong túi lấy ra điện thoại của Bá Hiền ném cho Xán Liệt nói, “Anh lấy đâu ra tự tin lớn như vậy?”
“Điện thoại của cậu ấy, sao lại cậu lại có?” Cảm giác bất an trong lòng Xán Liệt bắt đầu gia tăng tốc độ nhảy lên càng ngày càng sâu.
“Tôi giành được.” Ba chữ ép Xán Liệt đến vách đá. Vậy là vừa rồi hắn hiểu lầm Bá Hiền?
Xán Liệt sững sờ tại chỗ, Chung Nhân huýt gió, “Xem ra anh hiểu lầm Biên Bá Hiền a. Tôi thật là cảm thấy có lỗi a Phác Xán Liệt”
Đô Đô đá Chung Nhân muốn hắn câm miệng, nhìn Xán Liệt nói, “Không muốn hối hận thì đi xin lỗi ngay đi!”
Xán Liệt thâm tình nhìn Đô Đô nói, “Tớ nghe lời cậu.” Sau đó xoay người đi ra ngoài còn không quên nói, “Hôm nay hai người ở đây đi, tớ không trở về nhà”
Đô Đô cũng gật đầu. Dù sao bọn họ nhất thời cũng không chỗ để đi.
“Thao! Nghe lời cậu, cái gì mà nghe lời cậu a. Anh cũng không phải lão bà của hắn, hắn nghe lời anh làm gì, có nghe cũng phải là em nghe biết chưa?” Đô Đô buồn cười nhìn Chung Nhân ghen tuông, đi tới ôm lấy người đang kích động nói, “Đó là hắn lấy cớ, anh hiểu.”
Chung Nhân nghe không hiểu vẫn không ngừng mắng Xán Liệt, tới khi Đô Đô cho hắn một cái tát mới quả quyết ngậm miệng.
Biên Bá Hiền đi về phía trước hơn hai mươi phút, rốt cuộc tìm được ga tàu điện ngầm. Đầu càng ngày càng choáng váng, cậu dùng sức nhẫn nại đi xuống ga.
Một bước hai bước, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Người đi trước mặt thì lúc ẩn lúc hiện.
Rốt cuộc Bá Hiền nhịn không được té xuống.
“A!” Nữ sinh cấp ba trên lầu nhìn ra cửa sổ thấy một thiếu niên lăn trên từ cầu thang xuống, bị dọa sợ đến kêu to.
Thật may là Bá Hiền ngã ở tuyến số hai của ga, cầu thang cũng không cao.
Trong nháy mắt một đám người vây quanh Bá Hiền.
“Mấy người tránh ra… Á, người cũng chảy máu, còn không gọi 120, đứng coi vui lắm sao?”
Một thiếu niên cao lớn tóc vàng, dạt đám người qua hai bên, ôm ngang Bá Hiền gọi điện bạn tốt, “Cậu bây giờ có đến ga tàu điện ngầm tuyến số hai không?”
“Đến rồi.” Một thiếu niên khác lười biếng trả lời.
“Sắp chết người. Tớ bây giờ lập tức đi lên, chuẩn bị lái xe. Cúp.” Thiếu niên tóc vàng vội vàng chạy lên đi. Suy nghĩ người này chảy máu thật nhiều a.
“……” Thiếu niên kia nhìn điện thoại bị cắt đứt trợn mắt rõ trắng suy nghĩ đứa nhỏ này lại trúng gió gì nữa rồi.
Kết quả hai phút sau, thấy bạn tốt của mình ôm người chạy về phía xe.
Chỉ thấy cậu ta mở cửa sau đặt người vào, chính mình vừa vội chạy vào vị trí phó lái thúc giục, “Đi bệnh viện, đi bệnh viện”
“Hoàng Tử Thao, hắn là ai? Tại sao?” Thiếu niên liếc nhìn cái người lạ mặt phía sau đầu rách chảy máu có chút cảnh giác hỏi.
“Ngô Thế Huân cậu không thấy hắn đang chảy máu sao? Nhanh lên.”
“Không! Tôi không quen biết hắn.” Ngô Thế Huân cao giọng lộ ra ý vị kiên quyết, ánh mắt còn có chút phức tạp nhìn Hoàng Tử Thao lại nói, “Hắn là gì của cậu. Cậu cư nhiên lo lắng như vậy.”
Hoàng Tử Thao vỗ cánh tay Ngô Thế Huân nói, “Tớ cũng không biết a. Cứu người trước quan trọng hơn được chứ!” Hoàng Tử Thao chỉ sợ người phía sau đã chết toàn bộ tội đều đổ lên đầu mình.
“Xác định?” Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm Hoàng Tử Thao nói.
“Cái gì xác định với không xác định. Cậu có bệnh đúng không. Cậu định nhìn người chết trong xe cậu sao?”
“Chết thì vứt xác. Cậu nói trước đi. Cậu xác định không quen biết hắn!”
“… Không quen biết…” Nội tâm Hoàng Tử Thao đang gầm thét. Thời khắc mấu chốt vậy mà trọng điểm của Ngô Thế Huân sao lại đều ở trong đây. Có bị bệnh không.
Lúc này Ngô Thế Huân mới cười híp mắt, tủm tỉm nổ máy xe chạy tới bệnh viện gần nhất.
Hoàng Tử Thao bất thiện liếc Ngô Thế Huân. Cậu dám xác định hôm nay Ngô Thế Huân chưa uống thuốc rồi.

09

Xe chầm chậm dừng trước cửa bệnh viện. Hoàng Tử Thao rống to, “Cậu cũng không chịu nhanh lên một chút, mở chậm như vậy là muốn tớ lo lắng tới chết a.”
Ngô Thế Huân vừa xuống xe vừa nói, “Hắn cũng không phải là cậu… Được rồi được rồi  bây giờ cậu nói nhảm với tớ không bằng chạy lẹ vào bệnh viện xem coi hắn sao rồi, sau đó chúng ta đi nhanh lên.”
Hoàng Tử Thao xuống xe, sau khi mở cửa ra ôm Bá Hiền ra nói, “Đi cái gì mà đi. Còn phải liên lạc với người nhà của người ta mới đúng a.”
“Hoàng Tử Thao đúng là không giống phong cách của cậu mà.” Ngô Thế Huân dùng lực ôm lấy Bá Hiền từ trong ngực Hoàng Tử Thao đi vào bệnh viện. Lưu lại một mình Hoàng Tử thao ngốc tại chỗ. Cái gì gọi là không giống phong cách của mình? Chẳng lẽ mình rất xấu sao?
“Người tới… ở đây có người sắp chết.” Ngô Thế Huân nhàn nhạt nói ra mấy chữ này   bệnh viện vốn đã an tĩnh trong nháy mắt trở nên yên lặng như tờ.
Mấy y tá lăng lăng nhìn Ngô Thế Huân khí chất Ngô hoàng hiện lên mặt mê trai. Cười ngu.
Hoàng Tử Thao chạy vào, đá lên bắp chân của Ngô Thế Huân móc xỉa, “Cậu tưởng cậu là Hoàng Thượng kêu thị vệ tới hộ giá hả? Người tới cái rắm a.” Sau đó quay đầu nói. “Ở đây bệnh nhân nhanh cứu mạng a! SOS SOS!!!!”
Mọi người: “……” Đây là từ đâu tới trêu chọc vậy. Hắn tưởng mình chết chìm sao!!!
Náo loạn mấy phút, cuối cùng cũng sắp xếp cho Bá Hiền xong.
Bác sĩ: “Thật may là tới sớm. Nếu không mất máu quá nhiều sẽ không tốt, để cho hắn nghỉ ngơi đi”
Đào Tử: “Cậu xem, cậu xem. Tớ cứu người ta một mạng a. Nếu như cậu lái xe nhanh một chút, nói không chừng tình huống của hắn sẽ càng lạc quan hơn.”
Thê Hân*: “Lúc ấy xe sắp hết xăng. So…”
(*nguyên văn là Thi Tâm: Shi Xin mà Thế Huân: Shi Xun; Cho nên đổi thành Thê Hân)
Đào Tử khinh bỉ, “Cậu nghĩ tớ là thằng ngu sẽ tin tưởng cái này sao? Không cần nhiều lời. Nghĩ tới cậu là cái đồ cuồng tự luyến vừa ích kỉ vừa vô lại, cậu làm ra hành động như vậy tớ rất hiểu. Cậu chính là cái loại mình không hạnh phúc thì người khác cũng không thể.”
Thê Hân: “Nếu như người nọ là cậu, tôi lái xe nhất định còn nhanh hơn hỏa tiễn. Về phần tiểu tử xa lạ này, tôi quản hắn có chết hay không, còn lãng phí tiền của tôi…”
Đào Tử trợn trắng mắt, “Không có lương tâm. Tiểu tử thúi nhà cậu, còn có rõ ràng tiền là của tớ mà cậu đau lòng cái con khỉ.”
Thê Hân mặt bỉ ổi, “Không phải là tiền lương tháng trước của tôi sao?”
Đào Tử mặt đỏ lên, “Tớ mặc kệ nó. Từ trong túi tớ ra chính là tiền của tớ.”
Thê Hân, “Đào Tử xấu xa vô sỉ.” Tuy nói như vậy nhưng trên mặt lại cười hì hì. Thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
“Đến tiêm thuốc.” Y tá đi tới nhìn hai bệnh nhân nói, “Tiêm thuốc lên mông. Mời hai vị ra ngoài.”
Thê Hân thêm Đào Tử: “Tại sao? Đều là nam mà. Nên đi ra ngoài chính là cô đi”
Y tá ho khan, “Tôi tới tiêm a. Về phần hai người. Nhìn rất giống vô sỉ công, sợ sẽ gây bất lợi cho vị tiểu thụ này.”
Đào Tử mặt mũi hắc tuyến, “Ê, cô y tá này sao lại nói vậy a!! Cô mới vô sỉ đó.”
Thê Hân cười tà tà ôm cổ Đào Tử nói, “Cô cảm thấy hắn giống công? Chỗ nào giống a? Vừa nhìn là biết là tiểu thụ rồi.”
Đào Tử: “……”
Y tá: “Phụt… Tốt lắm tốt lắm. Đi ra ngoài đi. Ơ…?” Y tá nói xong xoay người thấy Bá Hiền sưng mặt sưng mũi nói, “Sao lại trông giống bác sĩ Biên của chúng tôi thế?”
Đào Tử: “Nếu hắn là bác sĩ a. Vậy tôi chính là quân nhân.”
Y tá: “Được rồi. Rốt cuộc hai người có đi ra không.”
Đào Tử: “Y tá tỷ tỷ đừng nổi đóa.”
Thê Hân: “Không cho câu dẫn.”
Đào Tử + Y tá: “Tớ (Hắn) có sao?”
Bá Hiền vốn là đang ngủ mê man bị âm thanh ồn ào lay tỉnh, “Sao lại ồn như vậy?” Thanh âm khàn khàn. Nhưng y tá vẫn nhận ra là ai.
“Quả nhiên là bác sĩ Biên không sai a. Này, tóc vàng đẹp trai a, nhanh đi làm quân nhân đi.”
Đào Tử mặt khổ bức, “ĐM, không phải đâu. Thật đúng là bác sĩ hả? Khoa gì đó.”
“Tôi làm trong khoa thần kinh.” Bá Hiền nhẹ nhàng nói.
“Cậu mắng tôi bệnh thần kinh? Dầu gì tôi cũng cứu cậu có được hay không?”
Còn lại ba người đã vô lực tiếp tục nói móc Tiểu Đào Tử.
Bá Hiền im lặng cười cười nằm xuống, y tá tiêm lên mông Bá Hiền xong thì nói, “Bác sĩ Biên, có muốn tôi gọi cho bạn trai ngài không?”
Bá Hiền cười khổ, “Không cần. Thay tôi gọi cho Tuấn Miên đi.”
Y tá phát sáng hai vạn, “Anh nói là vị tiểu suất ca ấm áp đến không thể ấm hơn, là nhiếp ảnh gia sao?”
“Đúng vậy,”
“OK gọi ngay lập tức!!!” Y tá nói xong, vèo một cái biến mất khỏi phòng bệnh.
Đào Tử kêu lên, “Y tá ở đây chạy bộ đúng là nhanh ghê. Bệnh viện không phải là nên thanh tĩnh sao?”
Thê Hân cưng chiều cười một tiếng. “Ở đây không có ai nghịch ngợm bằng cậu.”
Đào Tử gãi đầu một cái, đi qua chỗ Bá Hiền đang ở bên cửa sổ ngồi xuống, “Xin chào, tôi tên là Hoàng Tử thao. Hắn gọi Ngô Thế Huân. Chúng tôi cứu cậu.” Sau đó nhìn chằm chằm Bá Hiền hai mắt hoa đào chợt lóe chợt lóe nháy nháy mắt.
Bá Hiền nhìn Hoàng Tử Thao mắt thâm đen liền nói, “Cho nên cậu là ngủ không được ngon giấc, đau mắt? Nếu như không ngại cậu có thể tới căn phòng ở khoa thần kinh tôi thường nghỉ ngơi ngủ một giấc đi.”
“Cậu ở chỗ nào nhìn ra tôi muốn ngủ hả!!” Đào Tử đứng lên oán trách.
“Tôi thấy mắt cậu thâm đen như vậy.”
Ngô Thế Huân ở phía sau nhịn cười tới đau bụng cuối cùng ha ha cười to, chỉ Hoàng Tử Thao rồi vỗ tay bôm bốp.
“Tôi không phải bị thâm mắt! Ngô Thế Huân không cho cười! Mấy người khi dễ tui.”
Ngô Thế Huân có mấy phần hảo cảm với Bá Hiền, nói với cậu, “Cậu nói đúng, bình thường tôi cũng nói cho hắn biết như vậy, nhưng mà hắn chính là không muốn đối mặt với thực tế. Tôi cảm thấy rất cần cậu nha bác sĩ khoa thần kinh, khám cái đầu của hắn một chút.” Nói xong dùng ngón trỏ chỉ chỉ đầu.
Bá Hiền phụt cười một tiếng, nhìn hai người trong phòng bệnh nho nhỏ phòng cậu đuổi tôi đuổi, tâm tình cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hình như đã lâu rồi chưa từng cười vui vẻ như vậy.
Sau đó —— Bác sĩ trưởng của khoa thần kinh tới gõ cửa. Bá Hiền xuống giường cúi người chín mươi độ chào hỏi.
Hai người nghịch ngợm dừng lại ra khỏi phòng bệnh. Hoàng Tử Thao vẫy vẫy tay với Bá Hiền. Bá Hiền gật đầu một cái, nói với nam nhân người đàn ông trung niên, “Thật xin lỗi, hôm qua xin nghỉ, hôm nay lại lấy bộ dạng thế này xuất hiện trong bệnh viện. Thật lòng xin lỗi.”
Nam nhân trung niên lắc đầu một cái, “Bá Hiền à, thân thể trọng yếu nhất. Hôm nay tôi đang định cho cậu nghỉ. Ngày mai cũng đừng quên đi làm đúng giờ.”
Bá Hiền cảm kích gật đầu một cái.

10

Ngô Thế Huân và Hoàng Tử Thao chờ ngoài phòng bệnh lại bắt đầu cãi lộn.
Thê Hân: “Về nhà đi. Vừa rồi hình như người nhà hắn muốn tới.”
Đào Tử: “Không đi. Tớ muốn kết bạn với hắn. Ngay cả tên hắn tớ còn chưa biết nữa mà.”
Thê Hân: “Bạn bè? Ăn no rửng mỡ? Đừng nói là cậu coi trọng hắn”
Đào Tử chán ghét nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, “Cậu tưởng tớ thích nam sinh giống cậu à?”
Thê Hân: “…” Nuốt giận.
Đào Tử không muốn để ý Tiểu Thê Hân một khắc nào, chạy thẳng vào phòng bệnh quấy rối Bá Hiền.
Bởi vì vô lực ngồi trên giường bệnh nên Bá Hiền bị Đào Tử làm cho giật mình.
“Lalala~ Đúng rồi. Tôi còn chưa biết tên cậu đâu?” Đào Tử tung tăng đi tới hỏi.
“Nga. Tôi tên Biên Bá Hiền. Vừa rồi tôi không có nói cậu bị bệnh thần kinh, ý tôi là tôi là bác sĩ khoa thần kinh.”
“Nga~ Hóa ra là đầu óc cậu không tốt a. Bị kêu là bác sĩ bệnh thần kinh. Không sao đâu. Tôi vẫn nguyện ý kết bạn với cậu.”
Bá Hiền đỡ trán. Người này….
“Biên Bá Hiền em không sao chứ!” Bá Hiền vừa định tiếp tục giải thích thì lại bị một trận sư tử rống hù cho giật mình.
Hoàng Tử Thao đồng thời cũng bị dọa không nhẹ. Chạy thẳng tới Ngô Thể Huân trốn trong ngực hắn. “Má ơi. Có quỷ a.” Ngô Thế Huân mặt mũi hạnh phúc ăn đậu hủ Hoàng Tử Thao, mắt liếc nhìn người chạy vào có chút không vui. Nói thế nào đi nữa, dọa trái tim nhỏ bé của bảo bối vẫn rất phiền. Nghĩ nghĩ nếu mà chỉnh thành bệnh tim cũng không tốt.
Bá Hiền nhìn người trước mặt lại ra vẻ lo lắng cảm thấy kinh ngạc. Nhưng lại cúi đầu cười cười, nói không chừng sau đó sẽ lại xem thường.
“Xán Liệt… sao anh lại tới đây”
“Kim Tuấn Miên bận việc không thể tới, cho nên gọi điện thoại cho anh. Bá Hiền a, trước đó anh hiểu lầm em. Anh sai rồi!”
Bá Hiền ngẩng đầu nhìn vào mắt của Xán Liệt, cố gắng nhìn ra cái gì đó. Ừm… không có gì khác, thật sự chỉ có lo lắng.
Bá Hiền lập tức bật cười.
Ngô Thế Huân lôi Hoàng Tử Thao đi, Hoàng Tử Thao tránh thoát chạy tới trước mặt Bá Hiền cho cậu số điện thoại, nói bái bai rồi mới đi.
Bá Hiền cười cười nói, “Cám ơn, Xán Liệt anh tới thăm tôi. Hiểu ra là tốt rồi.”
Xán Liệt có chút đau lòng nhìn cái đầu nhỏ bị băng kín nói, “Sau này anh sẽ không lỗ mãng nữa, nhất định sẽ nghe em giải thích.”
Bá Hiền mừng rỡ, “Thật ư?”
“Thật!” Xán Liệt chân thành trả lời.
“Tôi tin tưởng anh!” Bá Hiền cười nhìn rất đẹp, đôi mắt cười híp lại nói lên bây giờ cậu đang rất cao hứng, rất thỏa mãn.
Mặc kệ có phải là thật hay không. Chỉ cần là Phác Xán Liệt anh nói tôi cũng sẽ tin tưởng.
Mặc dù lần này anh cũng không nói một câu thật xin lỗi.
Nhưng tôi vẫn cao hứng. Bởi vì anh nói, sau này sẽ nghe tôi giải thích xong mới bỏ tôi lại.
Cho dù ngay sau đó nó sẽ biến thành lời nói dối cũng được, tôi vẫn muốn cố gắng tin tưởng. Giờ phút này, hai chữ này là chân ý thật lòng của anh.

11

Xán Liệt cười, một lát sau đưa Bá Hiền xuất viện.
“Thật sự phải cám ơn hai người kia.” Xán Liệt vừa nổ máy xe vừa nói.
“Đúng vậy, đúng vậy. Thật may là vẫn lưu số điện thoại.”
Xán Liệt sờ đầu Bá Hiền nói, “Cái đó… tối hôm qua anh…”
“Không cần nhiều lời. Tôi đều hiểu.” Bá Hiền bỏ qua, dù sao cũng không nói anh thật có lỗi, nói tiếp thì sao chứ.
Xán Liệt cảm kích nhìn Bá Hiền nói “Tối nay về nhà đi.”
Bá Hiền vui mừng “Thật ư? Đô Đô… đâu.”
Nói đến Đô Đô trong nháy mắt mặt Xán Liệt bắt đầu lạnh xuống. Bá Hiền khẩn trương nhìn Xán Liệt, chỉ sợ lại đá mình lăn xuống, quăng trên lề đường.
“Cậu ấy có thể muốn rời đi…”
Bá Hiền hít sâu một hơi, thật may là hắn không có.
Xán Liệt thấy vẻ mặt Bá Hiền lúc đen lúc xanh hài hước nói, “Em rất sợ anh a? Khẩn trương cái gì.”
Bá Hiền liếc mắt nhỏ giọng thầm thì, “Chứ không phải là tôi sợ anh giống vừa nãy đá tôi lăn xuống sao.”
Trùng hợp lại bị Xán Liệt nghe được, trong lòng Xán Liệt rất không thoải mái. Hóa ra là với cậu mà nói mình là một sự tồn tại đáng sợ.
Xán Liệt bối rối. Phải nói xin lỗi sao? … Lòng tự ái của hắn không cho phép.
Bá Hiền nói đã hiểu. Vậy cũng không cần đi.
Xán Liệt suy nghĩ.
“Cần tới nhà Kim Tuấn Miên lấy đồ không?” Xán Liệt hỏi.
Bá Hiền nghĩ một chút nói, “Tôi cảm thấy không cần. Hôm nào lấy tới cũng được. Dù sao hai người bọn họ vẫn còn ở. Đúng rồi, tôi nên ngủ đâu?” Bá Hiền nghĩ đến vấn đề ngủ nghỉ, có chút khẩn trương. Sẽ không ngủ phòng khách chứ…
Xán Liệt a a cười một tiếng nói, “Ngủ cùng anh đi. Cũng không phải chưa từng ngủ chung.”
Mặt Bá Hiền đỏ tới mang tai, tức giận nhìn chằm chằm Xán Liệt nói, “Nói mà không biết ngại, tôi mới không cần.”
Xán Liệt dừng trước vạch đèn xanh đèn đỏ, thân thể nghiêng qua bên phải, mắt nhìn về phía Bá Hiền nói, “Xấu hổ cái gì. Không phải là em cũng rất thích sao?”
Đây là ý gì! Bá Hiền nghe thế có chút nổi giận. Những lời này tại sao nghe vào lại giống đang châm chọc thế?
Bá Hiền đẩy Xán Liệt ra kêu, “Phác Xán Liệt. Một khắc không tổn thương tôi thì không cam lòng đúng không?”
Xán Liệt vẻ mặt vô tội. Hắn lại làm sai cái gì?
Bá Hiền không nói lời nào. Xán Liệt nghi ngờ tiếp tục lái xe, vừa lái vừa nhìn trộm Bá Hiền, thấy tâm tình của cậu đang rất không tốt.
Được một lát, thấy cậu vẫn còn bĩu môi. Lửa giận của Xán Liệt lại nổi lên.
“Rốt cuộc em lại bất mãn cái gì.” Xán Liệt vừa hô vừa dừng xe trên đường, nhìn chằm chằm Bá Hiền.
Bá Hiền sợ hết hồn. Lấy lại tinh thần, né tránh Xán Liệt, lạnh lùng nhỏ giọng nói “Thật xin lỗi…”
Xán Liệt nghe vậy, lửa giận trong lòng giảm đi không ít. “À… em cứ nói với anh làm sao là được.” Không cần phải nói thật xin lỗi. Những lời này không nói ra. Liền thấy Bá Hiền nước mắt lưng tròng.
“Từ khi nào em lại thích khóc như vậy.”
Xán Liệt lau nước mắt cho cậu, ôn nhu hỏi.
“……” Sau khi gặp anh.
“Này… Nói chuyện a. Anh nhớ rõ em không trầm mặc ít nói như vậy, đa cảm như vậy.”
“……” Đó là vì cho tới bây giờ anh chưa từng lưu ý tới tôi.
“Quên đi, quên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ihhh