hihi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đi. Đừng khóc, được không? Coi như anh van em.” Xán Liệt bất đắc dĩ khoát khoát tay. Sao lại giống con gái khóc lóc không ngừng vậy.
Bá Hiền cười khổ, lau khô nước mắt nói, “Nói xin lỗi đi!”
“Cái gì?”
“Vì câu nói vừa rồi, nói xin lỗi đi.” Bá Hiền nhìn chằm chằm Xán Liệt. Cậu cũng không tin, hắn Phác Xán Liệt sẽ không nói được ba chữ thật xin lỗi này.
“Dựa vào cái gì? Em lại đang cố ý gây sự cái gì?” Xán Liệt có chút không kiên nhẫn. Lấy thuốc lá trong túi ra bắt đầu hút.
“… Tôi cố ý gây sự… a…” Sao anh không nghĩ xem lời nói của anh có bao nhiêu đả thương người.
Bá Hiền nhìn Xán Liệt cau mày hút thuốc, mềm lòng. Ừm, cả đời này cậu đã được chỉ định thua trong tay Phác Xán Liệt.
“Xán Liệt… Thật xin lỗi. Đừng hút.” Bá Hiền đoạt lấy thuốc trên tay Xán Liệt. Mở cửa sổ ném ra xa. Mệt mỏi tựa vào lưng ghế nói “Chúng ta đi thôi. Tôi sai rồi.”
Rõ ràng không phải lỗi của tôi, mà tôi vẫn phải nói xin lỗi. Bởi vì tôi không thích nhìn dáng vẻ cau mày của anh.
Xán Liệt nhìn Bá Hiền, quay đầu lái xe.
“Đúng rồi, Xán Liệt.” Qua hồi lâu, Bá Hiền mở miệng. “Trước khi về nhà vào trung tâm thương mại mua vài thứ đi. Được không?”
“Được… “ Xán Liệt nhàn nhạt trả lời.
Vẫn còn tức giận? Tức giận không phải nên là tôi sao?
Bá Hiền suy nghĩ.
Lúc này trong đầu Xán Liệt đang suy nghĩ, cái ý nghĩ này có đúng hay không. Tại sao cách nhà càng gần, cảm thấy cách Bá Hiền càng xa?
Xán Liệt liếc Bá Hiền một cái, cau mày.
Sẽ không có chuyện gì đi. Cho dù mình lừa gạt cậu, cũng không quan hệ gì đi.
Bá Hiền thấy Xán Liệt cau mày, mặt mũi đau lòng nói, “Xán Liệt à, anh có tâm sự gì đúng không? Nhìn anh cắn môi thì tôi biết rồi.”
Xán Liệt không trả lời. Chẳng qua là nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhưng mà làm sao có thể lừa gạt Bá Hiền được? Cậu là người hiểu Xán Liệt nhất.   Nhưng mà cư nhiên hắn không muốn nói, Bá Hiền cũng không hỏi nhiều. Hắn không muốn nói thì trời có sập xuống cũng không mở miệng.

Bá Hiền – Xán Liệt hóa ra tôi hiểu anh rất rõ.
Xán Liệt – Hóa ra em không hiểu tôi.
Xán Liệt – Bá Hiền tôi không thể nói cho em biết. Lần này dẫn em về nhà là vì nhìn phản ứng của Đô Đô. Tôi chính là ôm một tia hy vọng như vậy vãn hồi Đô Đô ở lại bên cạnh tôi.
Ích kỷ hay không ích kỷ cũng sẽ căn cứ vào người đó là ai để bạn đưa ra quyết định.
Bởi vì là Phác Xán Liệt. Biên Bá Hiền tin tưởng vô điều kiện, cho dù là nói dối.
Ít nhất bây giờ sau mỗi lần bị bỏ lại. Chỉ cần Bá Hiền vẫn còn ở đây, như vậy, Xán Liệt nhất định trở lại tìm cậu. Có mục đích hay không, không quan trọng.
Chỉ cần chưa quên cậu là tốt rồi.

“Bỏ đi… Không mua nữa.” Bá Hiền thở dài.
“Sao vậy?”
“Lười đi. Không được sao? Nhanh về nhà ăn cơm!”
“Ừ!”
Sau hai mươi phút thì đến nhà.
Bá Hiền ở trong lòng tự cổ vũ chính mình. Mình cũng không phải tiểu tam, làm gì lại phải sợ nhìn thấy Độ Khánh Tú a… Mình lại không nợ hắn cái gì.
Nhưng mà cậu đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Này, em không sao chứ.” Xán Liệt đẩy người lăng lăng không nói một lời bên cạnh một chút.
“A! Không có… không có… Đến đây. Đi thôi.”
Bá Hiền dẫn đầu ra khỏi thang máy.
Xán Liệt đi tới cạnh cửa lấy ra cái chìa khóa ra mở cửa.
Đang rất hòa hợp ăn cơm, hai người Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân thấy Xán Liệt và Bá Hiền thì sửng sốt.
“Không phải là nói không về sao?” Kim Chung Nhân để đũa xuống, không vui nói.
“Xin lỗi, quấy rầy rồi.” Bá Hiền kéo tay Xán Liệt, bảo hắn bình tĩnh một chút. Tránh xung đột.
“Nga! Là Biên Bá Hiền a! Lúc sáng thật xin lỗi, điện thoại tôi đưa cho Phác Xán Liệt cầm giúp anh.”
Bá Hiền nghi hoặc nhìn Xán Liệt. Xán Liệt quay đầu lại, lấy điện thoại đã nát màn hình từ trong túi ra. Vào phòng, “Bá Hiền vào đây. Chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài.”
Bá Hiền lên tiếng chào Độ Khánh Tú, nhanh nhẹn cút vào phòng. Ánh mắt kia của Kim Chung Nhân quá đáng sợ.
“Thiết,” Kim Chung Nhân bĩu môi, hướng về phía Độ Khánh Tú cười ha hả, “Đô Đô a   đừng động tới bọn họ. Tụi mình ăn cơm!”

12

“Cậu không thể nói hòa nhã nói chuyện với Xán Liệt a?”
Kim Chung Nhân vừa uống nước vừa nói “Anh nói cái gì? Không nghe được!”
Độ Khánh Tú bất đắc dĩ, “Kim Chung Nhân, đều đã lớn rồi còn ngây thơ như vậy!”
“Em cũng chỉ ở trước mặt anh mới ngây thơ được chứ?” Kim Chung Nhân ái muội nhìn chằm chằm Độ Khánh Tú làm cho mặt cậu đỏ hồng.
“Đinh đông!”
“Ăn cơm của cậu đi. Ba hoa. Anh đi mở cửa.”
“Ha ha ha ha.” Kim Chung Nhân cười to.
“Ai a.” Đô Đô mở cửa .
“Có phải là anh đặt đồ ăn không? Hai phần pizza, tổng cộng 68 đồng.”
“Nga nga nga nga. Tôi biết, cho cậu, không cần thối lại.” Đô Đô đóng cửa lại, nói với Kim Chung Nhân, “Anh đi đưa cho Xán Liệt.”
“Anh nhanh lên một chút a. Còn có anh nhiều tiền a. Không lấy tiền thối!” Kim Chung Nhân lẩm bẩm.
“Hắc hắc. Không phải chỉ hơn mười đồng sao.” Đô Đô cười hắc hắc, gõ cửa vào phòng Xán Liệt, lưu lại một mình Kim Chung Nhân mặt mũi hắc tuyến. Vợ hắn, trình độ thông minh hình như không tốt lắm.
“Xán Liệt, đồ ăn cậu gọi tới rồi. Bá Hiền đâu?”
Đô Đô đặt pizza lên bàn làm việc của Xán Liệt, ngồi ở bên cạnh hỏi.
“Cậu ấy trong phòng vệ sinh. Không có gì thì ra ngoài đi.” Xán Liệt lạnh lùng nói.
Lần đầu tiên Đô Đô cảm thụ lời nói lạnh buốt của Xán Liệt, đương nhiên là có chút không thoải mái. “Xán Liệt, tớ muốn nói chuyện với cậu một chút.”
“Nói chuyện gì? Nếu như cậu muốn nói chuyện với tớ một chút về tương lai tốt đẹp của tớ và cậu, thì tớ đồng ý.”
Xán Liệt nhướng mày, nắm vai Đô Đô nói.
Đô Đô tránh ra nói, “Xán Liệt, đừng như vậy. Chúng ta không thể làm anh em tốt sao? Tớ yêu Chung Nhân, tốt nhất cậu hãy yêu Bá Hiền đi. Như vậy không tốt sao?”
“Yêu Bá Hiền?”
“Đúng vậy.”
“Có phải để cậu yêu tớ rất miễn cưỡng hay không?”
“Xán Liệt… tớ”
“Có phải hay không?” Xán Liệt nhìn thẳng vào mắt của Đô Đô nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy!” Đô Đô gật đầu một cái.
“A… Cho nên cậu kêu tớ yêu Bá Hiền cũng làm tớ cảm thấy rất miễn cưỡng. Tớ cứ tưởng cậu sẽ có một tia tình cảm như vậy với tớ. Cho nên hôm nay dẫn Bá Hiền về. Bỏ đi, nói cậu nghe, cậu làm sao mà cậu hiểu được? Khi nào thì cậu đi…”
Âm thanh của Xán Liệt càng ngày càng nhỏ, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào. Thấy thế Đô Đô không đành lòng, ôm lấy Xán Liệt nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
“Độ Khánh Tú, em nói anh đưa pizza thôi mà sao lâu quá vậy. A. Đi ra cho em.”
Kim Chung Nhân lo lắng chờ ngoài cửa nên xông lên mở cửa. Ôm Độ Khánh Tú ra ngoài hung hăng nói với Xán Liệt, “Ngày mai chúng tôi lập tức đi. Bằng hữu cái chó gì.”
“Không cần đi!” Xán Liệt cố gắng bắt cổ tay Đô Đô, lại bị Kim Chung Nhân đánh trở về.
“Phác Xán Liệt……” Giọng nói không có một tia tình cảm bay vào tai Xán Liệt. Xán Liệt nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn vẻ mặt lạnh đãm không biểu tình của Bá Hiền.
“Bá… Bá Hiền…” Xán Liệt nhẹ nhàng gọi, tâm đau đến sắp hít thở không thông.
“Xán Liệt à… anh thật tàn nhẫn mà. Biết rõ tôi ở phòng vệ sinh có thể nghe được, lại… A a” Bá Hiền nói rất nhẹ, nhẹ nhàng gõ lên trái tim của Xán Liệt.
Không khóc, không nháo, không la hét cũng không lý trực khí tráng* quát tháo với hắn khiến hắn nhớ mình mới là bạn trai cậu.
(*lý trực khí tráng: có đầy đủ lý do, nói chuyện một cách tự tin, đầy khí thế)
Chẳng qua Bá Hiền chỉ là mặt vô biểu tình nói ra tất cả. Giống như đang xem tin tức mới. Bình tĩnh. Điều này khiến Xán Liệt cảm thấy phiền lòng.
Bá Hiền không nhìn Xán Liệt, khi đi ngang qua người hắn thì dừng lại một hồi nói, “Đây là lần thứ hai, tôi rời đi trước mặt anh. Nhớ lấy, Phác Xán Liệt.”
Nói xong cũng không quay đầu đi thẳng về phía trước.
Tới phòng khách thấy Đô Đô và Kim Chung Nhân, Bá Hiền cười một tiếng. Người trước mắt này, cậu có thể hận sao? Cậu phát hiện sống thiện lương còn không bằng sống đẹp tiêu sái.
Xán Liệt à, tôi cuối cùng sợ anh ở trước mặt tôi vì một người khác mà rơi lệ đau lòng.  Cho nên hôm nay, tôi rời đi trước mặt anh.

Khi Xán Liệt sửa sang lại suy nghĩ ra khỏi phòng, Đô Đô và Kim Chung Nhân đã sớm không còn ở đây.
Xán Liệt theo thói quen đi vào bếp. Vừa nhìn, không có điểm tâm sáng. Đúng rồi, Bá Hiền cũng đi rồi.
Xán Liệt lắc đầu một cái.
Bỏ đi. Phương pháp có thể quên đi sự nhớ nhung với Đô Đô cũng chỉ có liều mạng làm việc.
Xán Liệt đơn giản rửa mặt, nhìn lên đồng hồ đã ba giờ rưỡi sáng. Trước kia Bá Hiền có phải cũng chờ mình về nhà vào lúc này hay không?
Xán Liệt nhấp một ngụm cà phê, gõ bàn phím laptop đuổi báo cáo. Mấy ngày nay cứ trôi qua như vậy.
Nếu như không thể bên nhau, thì hãy quên cậu ấy ngay lập tức.
Quên đi Độ Khánh Tú dường như vĩnh viễn cũng không thể thuộc về mình. Đô Đô bảo bối của hắn.

Bá Hiền cũng không đi. Bá Hiền ngồi trong công viên trước tiểu khu nhà Xán Liệt, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng Xán Liệt đã rất khuya rồi vẫn chưa tắt đèn, ngây ngốc ngẩn người.
Chuông điện thoại vang lên. Vào ban đêm yên lặng nghe có hơi chói tai.
“Alô, Miên ca.” Bá Hiền vô lực nói.
Tuấn Miên bên kia bắt đầu nói huyên thuyên.
“Em đi đâu? Cả ngày không nhận điện thoại. Có biết anh rất lo lắng em hay không a?  Em ở đâu?”
Bá Hiền cảm thấy lòng ấm áp. Mặt than cũng ấm áp lên không ít.
“Em… ở nhà Xán Liệt.”
“Hòa hảo chưa? Anh cảm thấy thế này, Bá Hiền em sớm nên rời khỏi hắn đi. Hắn căn bản không yêu em. Em cần gì chứ…” Tuấn Miên thở dài, vì đệ đệ thân ái của mình mà cảm thấy không đáng giá.
“Ca, em không sao. Ngày mai em sẽ trực tiếp đi làm. Nhờ anh đem quần áo tới cho em thay giặt.”
“Biết rồi… Có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.”
Tuấn Miên lắc đầu một cái, cúp điện thoại. Đứa nhỏ này sao mà cứ ngu như vậy?


13

Trong vòng ba ngày sau đó, Bá Hiền không chủ động tìm Xán Liệt, Xán Liệt cũng không  điện thoại cho cậu lần nào.
Bá Hiền vừa khám cho bệnh nhân cuối cùng xong, sau đó vuốt ve điện thoại nói, “Phác Xán Liệt, anh lại quên sinh nhật của tôi rồi.”
Bá Hiền mở điện thoại ra, tới mười tin nhắn.
Nhìn qua không có cái nào là của Xán Liệt.
Cười không ra tiếng, mở tin thứ nhất.
“Bá Hiền a. Nhớ tôi không? Tôi là Tử Thao nè. Tôi biết hôm nay là sinh nhật cậu a. Định tìm cậu đi chơi sớm, kết quả Tiểu Thê Hân không cho. Bắt tôi cùng hắn dạo trung tâm mua sắm một ngày. Khó chịu nhất chính là hắn cũng không mua gì cả. Cậu nói xem có phải hắn thiếu đánh hay không a? Ây ây! Lạc đề rồi. Dù sao a… Bá Hiền sinh nhật vui vẻ a! Sau này thường xuyên liên lạc!”
Bá Hiền cười cười, sau nay phải một mực liên lạc với người này. Xem ra cũng không phải chuyện gì xấu.
“Cám ơn.” Bá Hiền trả lời hai chữ.  Ngay sau đó đọc tin thứ hai.
“Tôi Ngô Thế Huân. Tử Thao ép tôi gửi tin nhắn cho cậu. Vô luận như thế nào, sinh nhật vui vẻ, trôi qua hạnh phúc.”
“Cám ơn.” Hai chữ giống nhau gửi qua.
Tin thứ ba là Tuấn Miên. Tin thứ tư là Ngô Diệc Phàm không quen biết. Còn lại toàn bộ đều là y tá bác sĩ gửi tới. Duy chỉ không có chúc phúc của người mà cậu chờ đợi nhất kia.
Đến mười giờ Bá Hiền mới tan làm. Đi một mình trên đường về nhà, khó tránh khỏi có chút cô độc.
Bá Hiền nắm lấy một hồi, vẫn quyết định điện thoại cho Xán Liệt.
“Thuê bao quý khách đang gọi hiện tại đang bận ——”
“Lại là như vậy…” Bá Hiền sớm đã quen giọng nói của vị nữ sinh này. Nhún nhún vai   tiếp tục đi về nhà. Cùng lắm thì chút nữa gọi lại một lần.
Hai mươi phút sau, Bá Kiền lấy dũng khí gọi lại một lần.
Lần này bắt máy.
“Alô?” Là giọng nói mệt mỏi của Xán Liệt.
Bá Hiền lỗ mũi đau xót. Thật muốn giờ phút này chạy đến ôm lấy người kia, nhẹ nhàng ôm trong ngực. Nhưng mà hắn chịu sao…
“Xán Liệt… là tôi, gần đây thế nào?”
“…. Bá Hiền à… anh vẫn tốt, còn em?” Âm thanh của Xán Liệt khàn khàn, Bá Hiền cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chật vật của Xán Liệt bây giờ.
Bá Hiền hít mũi một cái, miễn cưỡng nặn ra gương mặt tươi cười nói, “Tôi cũng không tệ lắm. Gần đây bệnh nhân nhiều, cũng không thời gian nghĩ tới những chuyện không nên. Ngược lại, anh… không sao chứ?”
Xán Liệt bên kia cười hắc hắc nói, “Dĩ nhiên không sao. Vừa rồi điện thoại cho Đô Đô, tâm tình tốt lên rất nhiều.”
Bá Hiền dừng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Vờ như không nghe thấy nói, “Xán Liệt à… hôm nay sao rất sáng nga.”
Xán Liệt đã ba ngày chưa rời khỏi ghế ngồi đứng lên, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra.
“Đích xác rất đẹp a.” Lóe sáng tựa như mắt Đô Đô.
Bá Hiền cười nói, “Đúng không,” Chói mắt tựa như mắt anh.
Bá Hiền trầm mặc một hồi. Xán Liệt cũng không nói chuyện.
Bá Hiền cúi đầu, đứng dưới đèn đường, ánh mắt nhìn về phương xa phía trước một mảnh bóng tối, không mục đích gì.
“Xán Liệt à, anh thật không xứng đáng. Không yêu tôi nhưng cũng phải làm tròn trách nhiệm của bạn trai không phải sao ? “
Xán Liệt tháo mắt kiếng xuống thở dài, “Anh lại đã làm sai điều gì đây?”
“A a… bỏ đi. Chúc sinh nhật tôi vui vẻ đi. Còn có một tiếng nữa sinh nhật tôi kết thúc rồi.”
“………”
“Xán Liệt à. Tôi… Ngủ ngon.”
Bá Hiền nhanh chóng cúp điện thoại, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Từ đằng xa có thể thấy được một cái bóng nhỏ cô độc lạc trong đêm tối, lén khóc thút thít.
Không phải cậu thích khóc giống như nữ sinh. Mà là trong tình yêu ai cũng như một đứa ngốc.
Xán Liệt à… Tôi rất nhớ anh…
Tôi cũng biết, anh không nghĩ đến tôi.
Bá hiền đứng tại chỗ thật lâu không rời đi. Cứ như cậu đột nhiên biến mất ở trong đêm tối cũng không ai biết được. Xán Liệt cũng chỉ sẽ cảm thấy tiếc hận mà thôi đi…
Không đúng. Mình còn có Miên ca.
Bá Hiền lau nước mắt, đi về phía trước. Cậu còn nhớ rõ trước kia cậu có nói với Tuấn Miên, nếu như sinh nhật lần này Xán Liệt vẫn khiến mình thất vọng. Như vậy đến lúc đó   cậu sẽ rời khỏi Xán Liệt, không yêu nữa.
Nhưng mà… thật sự đến lúc này. Vì cái gì lại không đành lòng như vậy, đau lòng như vậy chứ?
Suy nghĩ một hồi thì đến nhà. Tuấn Miên dường như rất lo lắng. Một mình đứng ở cửa chờ Bá Hiền về nhà. Bá Hiền cảm động sửng sốt nghẹn ngào chạy vào trong ngực Tuấn Miên “Ca… chỉ có anh là tốt nhất.”
Tuấn Miên đau lòng sờ sờ đầu Bá Hiền nói, “Bá Hiền a, anh mua bánh ngọt. Cùng nhau ăn đi. Ước định kia còn nhớ rõ không? Em nói…”
Bá Hiền buông Tuấn Miên ra nói, “Anh… lần này không tính đi. Hắn không có bỏ em lại rồi rời đi.  Chẳng qua chỉ quên sinh nhật em mà thôi.”
“Bá Hiền!” Tuấn Miên có chút tức giận. Một thằng ngu cũng không ngu đến trình độ này a!
“Ca… để em suy nghĩ thêm đi… Em vẫn chưa sẵn sàng tâm tư rời xa hắn.”
“Đáng giá không?” Tuấn Miên kéo hai tay Bá Hiền. Thấy cậu thật gầy, thật cô độc, thật yếu ớt.
Cậu như vậy căn bản vô lực chống cự công kích của Xán Liệt thêm lần nào nữa.
“Ca… đối với em mà nói Xán Liệt đáng giá.”
“Anh thấy em nếu không bị người cho một cái tát thì không thể thức tỉnh.” Tuấn Miên rống to.
Bá Hiền biết người trước mắt là bởi vì lo lắng cho mình nên mới nói như vậy. Nhưng mà có thể làm gì được. Không thể rời xa chính là không thể rời xa.
“Muốn em rời xa hắn. Trừ phi một ngày nào đó thật sự bị người cho một cái tát lại nói.” Bá Hiền cười hắc hắc.
“Người đánh em đó nhất định sẽ là anh. Hừ.” Tuấn Miên hừ lạnh, xoay người vào cửa.   Thấy hôm nay là sinh nhật Bá Hiền, nếu không đã sớm cho cậu một cái tát, để cậu thức tỉnh.

14

Bá Hiền và Tuấn Miên hai người ngồi lên sô pha sau đó tắt đèn, liền nhìn bánh kem hát chúc mừng sinh nhật.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ. Chúc em sinh nhật vui vẻ. Chúc Bá Hiền của anh sinh nhật vui vẻ. Chúc em sinh nhật vui vẻ.” Tuấn Miên hát rất là buồn, làm Bá Hiền vốn tâm tình đã không tốt lại càng thêm down.
“Anh, dầu gì cũng là sinh nhật em. Anh không thể hát cao hứng lên một chút à.”
Tuấn Miên lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười cười.
“Anh, đừng lo lắng cho em. Em biết nên làm như thế nào!! Ấy! Em muốn cầu nguyện.”
Bá Hiền nhắm mắt lại trong lòng hướng về phía bánh kem cầu nguyện.
“Thứ nhất, tôi hy vọng Xán Liệt có thể vĩnh viễn khỏe mạnh hạnh phúc.”
“Thứ hai, tôi hy vọng hắn có thể hiểu tình yêu của tôi đối với hắn. Dù là một chút cũng được. Không cần bỏ tôi lại là tốt rồi.”
“Thứ ba, xin cho tôi sau này có thể có năng lực đổi ý hai nguyện vọng trước.”
Yên lặng cầu nguyện xong, thổi nến.
Bá Hiền nhận được tin nhắn.
“Ai a? Đã khuya rồi.” Tuấn Miên nói.
“Không biết. Em xem một chút.”
“Bá Hiền sinh nhật vui vẻ. Chỉ mong không chúc quá muộn.
Xán Liệt-”
Bá Hiền trợn tròn đôi cặp mắt kích động đứng lên kêu to “Ca ca ca!!! Là Xán Liệt. Hắn chúc cũng em sinh nhật vui vẻ. Ha ha ha ha ha. Hắn nói chúc em sinh nhật vui vẻ. Thật đó. Anh xem này anh xem này!” Tuấn Miên không nói gì.
“Coi em kìa, cái đồ trọng sắc kinh anh. Hắn có tốt như vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Một câu của hắn cũng có thể ảnh hưởng tới tâm tình của em như thế. Vậy trước kia, những thứ đả thương người kia, có phải đã khắc ở trong lòng biến thành tổn thương nặng nề hay không?”
Bá Hiền thành thật ngồi xuống nhìn Tuấn Miên nói, “Ca, anh không biết. Ở những tổn thương thật lớn chỉ cần một câu nói của hắn toàn bộ đều không coi là cái gì.”
Bá Hiền à… Em thật sự rất là ngu.

Ngày hôm sau, tâm tình của Bá Hiền đặc biệt tốt. Ngâm nga bài hát đi ra cửa, “Ca, em đi đây. Tối gặp.” Tuấn Miên nhìn đệ đệ khó có khi được cười đến vui vẻ như vậy cầm máy lên chụp hình, chụp mấy tấm bóng lưng. Lại còn viết ở phía sau, “Trên đời xinh đẹp nhất là bóng lưng.”
Tuấn Miên cũng tâm tình tốt cười cười.
“Cái gì mà cười đẹp như vậy?” Ngô Diệc Phàm đột nhiên xuất hiện ở phía sau ôm lấy Tuấn Miên hỏi.
“Không có gì. Chẳng qua là muốn đem tác phẩm đi thi.”
“Nga? Chính là tấm này?” Ngô Diệc Phàm nhìn một vị thiếu niên mặc áo sơ mi màu trắng sạch sẽ trong tay Tuấn Miên, thiếu niên kéo cửa đi ra ngoài mà tay phải thì khẽ nâng lên cùng với gò má được ánh nắng chiếu vào đến rực rỡ hỏi.
“Biên Bá Hiền?”
“Đúng vậy. Bóng lưng của em ấy vừa nhìn là có thể nhìn ra rất nhiều rất nhiều thương tâm, cô độc, mong đợi, vui vẻ, hy vọng vân vân… Chỉ cần dụng tâm nhìn. Tôi nghĩ cuộc thi lần này tôi thắng chắc.”
Ngô Diệc Phàm sờ đầu Tuấn Miên một cái nói, “Đó là xem xem người của em là ai.”
“Cút,” Tuấn Miên đẩy Ngô Diệc Phàm ra. Nhìn tấm hình cười càng thêm vui vẻ.

“Hi… Mọi người chào buổi sáng!”
Bá Hiền vui vẻ đi vào bệnh viện chào hỏi mọi người.
Y tá A: “Bác sĩ Biên, hiếm khi thật sự hăng hái a. Chào buổi sáng.”
Y tá B: “Hiền đệ đệ sớm a. Hôm nay sao lại vui vẻ như vậy?”
Y tá C: “Bá Hiền chào buổi sáng. Thoạt nhìn hôm nay rất vui vẻ a.”
Mọi người thấy buổi sáng gương mặt thiếu niên đẹp trai đáng yêu cười híp mắt cũng cảm thấy rất cởi mở.
“Đây là bí mật, hắc hắc. Mọi người làm việc khoái trá.”
Bá Hiền bước chậm đi vào phòng làm việc của mình.
“Ánh nắng nhô lên cao theo. Hoa nhi cười với tôi. Tiểu điểu nói thật sớm sớm. Cậu tại sao cõng… Độ Khánh Tú?” Bá Hiền cửa mở đi vào thấy một mình Độ Khánh Tú ngồi ở trên sô pha uống cà phê.
Đô Đô ngẩng đầu cười nói, “Chào buổi sáng. Bá Hiền tôi chờ cậu đã lâu. Có thể nói chuyện một chút không?”
Bá Hiền do dự một hồi mới gật đầu.
Đô Đô ngồi phía đối diện,  Bá Hiền mở miệng trước, “Anh nói đi, tôi nghe.”
Đô Đô lắc lắc ly cà phê trên tay có chút muốn nói lại thôi.
“Nói đi, chuyện gì?” Bá Hiền đã chuẩn bị tâm tư xong, mặc kệ là chuyện gì.
“Cũng không có gì. Cậu không cần khẩn trương.  Chẳng qua là xế chiều hôm nay tôi lên máy bay. Muốn cùng Chung Nhân đi Hàn quốc.”
“Có thật không?” Bá Hiền cảm thấy tin tức này không tệ.
“Ừm nhưng mà tôi cảm thấy cứ như vậy rời đi thì không ổn. Muốn gặp mặt Xán Liệt, nhưng mà hắn không nhận điện thoại cho nên tôi đến tìm cậu phiền toái giúp tôi nói cho hắn biết xế chiều 3 giờ hôm nay tôi ở sân bay chờ hắn.”
“Nhất định phải gặp sao? Anh lại không thể tự đi sao.” Bá Hiền vỗ bàn một cái hô to.
“Bá Hiền, tôi hiểu thật xin lỗi. Nhưng tôi cảm thấy nếu như tôi cứ như vậy mà đi, có thể ngay cả làm bạn bè với hắn cũng làm không nổi nữa. Tôi không có ý gì khác!”
“Tôi biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ihhh