Quyển 1: Chương 1-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trầm, muốn trách cứ hắn vài câu nhưng cuối cùng lạị thôi.

"Hạng Cửu gia, việc này thật sự làm cho mọi người hoảng sợ." Lý lão phu nhân nói, "Phụ thân của Tiên nhi qua đời chưa bao lâu, nếu như nàng lại có chuyện gì không hay, chúng ta là trưởng bối liền không biết ăn nói thế nào trước mặt mọi người."

Hạng Cửu Đỉnh quỳ trên mặt đất nghe vậy liền cuối đầu, nói: "Ta không có mặt mũi nào nhìn đến lão phu nhân, chỉ mong người mang tiếng tạ lỗi của ta đến đại tiểu thư, ta lập tức trở về sẽ đến chỗ Bá Hòa Lục thúc nhận lỗi."

"Cửu gia." Lý Phụng Thường nói, "Vẫn là chờ hỏi rõ nguyên nhân tới cùng, rồi đi cũng không muộn, cho dù là trách mắng, Hạng Lão thái gia cùng Hạng đại nhân cũng được hiểu rõ tường tận."

Tả nhị phu nhân nói: "Tiên nhi bị thương vô cùng khiếp sợ, tạm thời vẫn chưa thể gặp người khác."

Đây chính là giải thích nguyên nhân vì sao muốn giữ hắn lại, hạng Cửu Đỉnh vừa kinh hãi, ân hận, xấu hổ lại cảm kích, cuối đầu: "Ta thật sự là tội đáng chết vạn lần."

Tuy nhiên vẫn mơ hồ không biết tới cùng tại sao lại như vậy, may mắn là người đã trở về, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi, nên nhận sai cũng nhận sai, kế tiếp cũng chỉ có chờ đợi, mọi chuyện xảy ra chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Hiện tại đã qua cơn hoảng sợ cũng chạy vạy kiệt sức mọi người tạm thời lui xuống nghỉ ngơi.

"Hạng Cửu gia là người tức thời." Thê tử Tả thị sau khi tắm rửa liền hướng Lý Phụng Thường bưng trà, "Có thể thấy được Hạng gia rất coi trọng mối hôn sự này."

Lý Phụng Thường tiếp nhận trà uống một ngụm, sắc mặt giãn ra: "Hạng gia chẳng qua hiện tại không thể kiêu ngạo, làm thông gia với Lý gia ta bọn hắn sẽ nhận được nhiều lợi ích."

Thê tử tả thị gật đầu, lại nhíu mày: "Chỉ là, Tiên nhi có phải không muốn gả đến Hạng gia?"

Lý Phụng Thường quả quyết phủ nhận: "Đây là đại ca trước khi lâm chung căn dặn, Tiên Nhi chắc hẳn cũng bằng lòng."

Tả thị nói: "Dù sao cũng lâu như vậy, tuổi nàng lại còn nhỏ, có vài phần sợ sệt cùng hối hận cũng không có gì lạ." Nói xong lại cười cười, "Nếu như thực sự là vậy cũng không có gì khó, Tiên Nhi tuổi nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện chúng ta từ từ khuyên nhủ nàng."

Nếu Lý Minh Lâu chỉ vì nguyên nhân kia thì thật đúng là chuyện nhỏ, Lý Phụng Thường sắc mặt dịu đi gật gật đầu.

"Tất nhiên, cũng không loại trừ người khác ngầm phá rối." Lý Phụng Thường xoay xoay chén trà trong tay, "Tiên nhi không thể nào đột nhiên sinh lòng hối hận chẳng lẽ có người nói cho nó nghe chuyện gì đó."

Hạng gia rất muốn kết thông gia với Lý phủ, nhưng Hạng gia cũng không phải chỉ có Hạng Nam là phù hợp với Lý Minh Lâu.

Lý Minh lâu trừ bỏ thân phận đại tiểu thư Lý gia còn có ngoại tổ Liên gia của nàng, Liên gia khẳng định không muốn Lý Minh Lâu cùng Hạng thị kết thân.

"Liên gia không muốn thì thế nào." Tả thị nói, "Khi đại tẩu qua đời, Liên gia muốn đem thứ nữ của họ gã cho đại ca nhưng lại bị cự tuyệt, hai nhà đã trở mặt, những năm gần đây đã cắt đứt không còn chút quan hệ, lần này hôn sự của Tiên Nhi nào đến phiên bọn họ nhúng tay vào."

Lý Phụng Thường cười lạnh: "Đại ca đã mất."

Phụ thân mẫu thân đều đã mất, chỉ còn lại trưởng bối hai nhà lẽ nào lại không thể can thiệp.

Tả thị lắc đầu cười cười: "Là đại ca mất, không phải Lý gia chúng ta mất." nhận lấy chén trà từ tay Lý Phụng Thường, dìu hắn đi nghỉ ngơi, "Hiện tại không cần suy nghĩ, chỉ cần Tiên Nhi bình an trở về chờ hỏi rõ ràng mọi chuyện lại bàn luận phải trái cho dù là người làm hay quỷ làm đều sẽ bắt được."

Binh đến tướng chặn, sự tình xảy ra đều có thể giải quyết, vẫn còn may là phát sinh chuyện này trên đường đi, nếu là đến chỗ Hạng gia mới phát sinh lại thêm phiền toái.

Lý Phụng Thường gật gật đầu, trước khi đi nghỉ còn dặn dò một câu: "Đại ca mất, bề ngoài Lý phủ đã trở lại như cũ, nhưng bên trong là sóng ngầm mãnh liệt, nàng phải thật chú ý."

Chẳng hạn như Lý Minh Lâu bất ngờ đi Thái Nguyên phủ .

Chuyện này tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn.

Thê tử Tả thị nói tiếng biết rõ liền thúc giục Lý Phụng Thường nghỉ ngơi.

Đại trạch Lý gia tạm thời an tĩnh lại, bọn hạ nhân lui tới đều thật cẩn thận, e sợ quấy nhiễu chủ tử, bọn họ lo lắng mỏi mệt, nhưng đám tỷ muội tuổi xấp xỉ với Lý Minh Lâu không mấy để ý.

Đại trạch phía tây có 1 cái sân nhỏ, dựng nên một cái đình nghỉ mát thêm chiếc cầu nhỏ tinh xảo nước chảy ra từ đó tạo nên vài nét sinh động, dưới cái nóng mùa hè sau giờ ngọ tiếng chim hót trong trẻo quanh quẩn trong đó.

Bên cạnh hồ nước bọn nha đầu người nắm tay áo người giữ mép váy cùng nhau chơi đùa, bên kia tiểu đình ba thiếu nữ đang ngồi câu cá.

Chỉ là tâm tư các nàng lúc này không có đặt ở đàn cá trong hồ.

"Tứ thúc nói đại tiểu thư nửa đường quay trở lại là vì một đôi chim." Lý Minh Nhiễm ngồi thẳng người ánh mắt phát sáng nói.

Nàng là con gái của nhị lão gia Lý Phụng Thường, tuổi còn nhỏ vừa nói vừa khua chân múa tay tựa hồ làm như vậy mới khiến người khác chú ý tới nàng.

"Không phải tứ thúc nói." Lý Phụng Diệu dựa vào lan can đình để nghỉ ngơi, nàng là nữ nhi của Lý Minh Kỳ, giọng nói thanh nhẹ "Đó là tổ mẫu ở trước mặt tứ thúc nói như vậy, nhưng mà đại tiểu thư làm sao có thể vì một đôi chim chạy về."

"Nhưng đối với đại tiểu thư mà nói, vì một đôi chim chạy về cũng không phải không có khả năng." Ngồi xếp bằng tọa ở trên sạp đình nhìn chằm chằm cần câu chính là Lý Phụng Cảnh đại nữ nhi của Lý Minh Hoa, so với hai người kia thì nàng có lớn tuổi hơn một chút, nói chuyện cũng rõ ràng hơn, "Phòng của bọn họ từ Kiếm Nam nói dời tới là dời tới, còn có chuyện gì mà đáng ngạc nhiên."

Đây là vì Lý Minh Lâu mà dốc lòng làm cho nàng vui.

Lý Minh Lâu ba tuổi khi đó mẫu thân Liên thị sanh con là Lý Minh Ngọc liền qua đời, Lý Phụng An quyết định tự mình chăm sóc hai đứa con, giữ đạo phu thê không đi thêm bước nữa, lại đem tỷ đệ Lý Minh Lâu đi nhậm chức ở nơi khác, mãi cho đến năm kia mới đem hai người trở về.

Trở về không chỉ tỷ đệ hai người, theo sau là ba mươi chiếc xe ngựa đựng đầy gia sản của đại lão gia vất vả ở nơi khác mang về, đem gia sản này dỡ xuống chồng chất ở Lý phủ, sau lại cho dựng nên một gian phòng giống nơi Lý Minh Lâu từng ở chứa đồ vật ngày thường nàng hay dùng, không chỉ từ trên xuống dưới Lý gia kinh hãi mà còn Giang Lăng thành cũng chưa bao giờ thấy chuyện như vậy.

Bày ra một gian phòng rất nhiều phiền hà vẫn chỉ là chuyện nhỏ, chi phí vận chuyển nhiều như vậy mới là làm người ta líu lưỡi, thật ra làm như vậy chỉ có một nguyên nhân chính là Lý Minh Lâu lạ giường.

Cũng bởi vì một câu lạ giường, liền có thể đem một gian phòng dời qua, còn chuyện vì nuôi một đôi vẹt nửa đường muốn quay lại cũng hết sức bình thường.

Lý Minh Nhiễm khâm phục suy nghĩ chính chắn Lý Phụng Cảnh, nghe vậy gật đầu: "Ta cảm thấy được đại tiểu thư chính là vì một đôi chim trở về."

Lý Phụng Cảnh cũng không thèm để ý: "Nếu vì một đôi chim thì là chuyện nhỏ, chỉ sợ đại tiểu thư không muốn gả cho Hạng gia."

"Nàng không muốn gả?" Lý Phụng Diệu ngồi thẳng người, "Tại sao nàng không muốn gả? Hạng gia, rất tốt nha."

Trừ bỏ khoảng cách có hơi xa, chỉ là lập gia đình liền sẽ rời nhà, nhưng chỉ cần nàng nhờ vả Lý phủ lên tiếng khoảng cách xa gần hẳn không có quan trọng.

Lý Phụng Cảnh quay đầu, nhìn đến Lý Minh Nhiễm hai mắt phát sáng, cười cười: "Tốt sao? Đối với chúng ta hoặc là cô nương khác mà nói, là rất tốt, nhưng đại tiểu thư với chúng ta là không giống nhau."

Không giống nhau? Lý Minh Nhiễm không cho rằng như vậy, bởi vì phụ thân Lý Minh Lâu đã chết, Lý Minh Lâu bây giờ đã không phải là Lý Minh Lâu của trước kia nữa.

........

...........

Chương 4: Cái nhìn của tỷ muội

Đại Hạ khai quốc, tổ tiên Lý thị có công phò vua, được phong uy vệ Đại tướng quân, như cá chép nhảy Long Môn(1), sau đó con cháu toàn nhập ngũ, trở thành tướng môn nổi danh Đại Hạ triều.

(1) Câu nói "cá chép nhảy long môn" bắt nguồn từ sự tích "cá chép hóa rồng", nói về sự can đảm, cơ hội may mắn một bước chuyển mình.

Nhưng nhân sinh tám chín phần mười là không như ý. Tổ tiên Lý thị trong lần chinh chiến thứ hai bị thương tích bệnh tật, nhận tước phong không mấy năm đã qua đời. Con cháu trong nhà lại thiếu người quản giáo, số còn lại trong quân ngũ thì thành tựu tầm thường. Nếu không phải có quan hệ thân thiết với mấy ông bạn già, ra sức chiếu cố Lý gia, ba đời sau suýt chút nữa đã bại gia nghiệp.

Người ta thường nói trong họa có phúc. Sau khi gia nghiệp sa sút, con cháu Lý gia ngược lại tích cực tiến tới, trao dồi kinh sử, dần dần toả sáng, lần nữa cơ nghiệp lại tràn đầy hy vọng, đặc biệt là tới đời thế tôn thứ bảy, Lý Phụng An.

Lý Phụng An văn võ song toàn, năm hai mươi tuổi đảm nhiệm chức huyện lệnh Lam Điền, thời trẻ trầm ổn dũng mãnh, gan dạ cương trực, nơi quản hạt khen ngợi hết lời, hơn nữa dù chỉ là một chi huyện lại có thể trấn áp người phiên tộc Ôn La phản loạn. Thanh danh hậu nhân tướng gia Lý thị đến tai Thiên tử, Hoàng đế triệu kiến trọng dụng.

Lý Phụng An trấn thủ biên cương, trị quân nghiêm khắc, được Hoàng Đế tán thưởng gọi là Á Phu chi phong.

Khai Vân nguyên niên(2), để bình ổn biên cảnh và quân Tây Hạ còn muốn phản, triều đình cũng cần trấn an tám châu, Lý Phụng An được ban cho tinh tiết(3), tới Kiếm Nam làm chức Tiết độ sứ, được ban phủ Đô đốc có quyền quản lý sát sao vấn đề quân sự, kiến thiết các châu, đứng đầu sáu đạo.

(2)Khai Vân nguyên niên: năm đầu tiên triều vua có niên hiệu Khai Vân.

(3)tinh tiết: là treo tấm biển quan trọng. Đây là một hình thức khen thưởng lớn thời xưa, tấm biển cũng như giấy khen ngày nay, nhưng thời xưa, vua là thiên tử, nên tầm quan trọng của tấm biển rất cao.

Đại đô đốc Lý Phụng An ở Kiếm Nam đến nay đã hơn mười năm, uy phong cực thịnh.

Lý Phụng An ở ngoài như thế nào, các tiểu cô nương trong nhà kỳ thật cũng không quá rõ ràng, nhưng chỉ đơn giản là nhìn Lý Minh Lâu thôi cũng đủ chấn động.

Bởi vì lo lắng tuổi nhỏ đi đường xá xa xôi xóc nảy, Lý Phụng An mang tỷ đệ Lý Minh Lâu đi Kiếm Nam nói 5 năm sau mới hồi hương thăm người thân.

Tháng chạp năm ấy tuyết lớn bay tán loạn, các nàng chen chúc dưới mái hiên, nhìn thấy một cổ hương xe bảo mã trang trí xa hoa, thấy một tiểu cô nương như thần tiên bước xuống.

Thê tử Lý Phụng An tên Liên Thanh là mỹ nhân nổi danh Thông Giang phủ(4). Lúc trước Lý Phụng An một lòng lập nghiệp không nghĩ chuyện thành thân đi qua thông Giang phủ, gặp một chiếc xe ngựa, gió xuân nhấc lên màn xe, thiếu nữ trong xe tựa cửa sổ mà trông ra bên ngoài, kinh hồng(5) thoáng nhìn làm Lý Phụng An sửa lại lộ trình, theo tới Liên gia, sau đó liền kết thành nhân duyên.

(4)phủ: một đơn vị hành chính.

(5)kinh hồng: bóng hồng làm người kinh ngạc, ý chỉ vẻ đẹp thướt tha, yểu điệu của người phụ nữ.

Liên gia mang thân phận thương nhân, việc hôn nhân này vợ chồng Lý lão thái gia vốn không muốn. Nhưng Lý Phụng An từ nhỏ là người có ý chí kiên định, Lý lão thái gia, Lý lão phu nhân cũng không làm gì được hắn.

Sau khi thành thân, phu thê hòa thuận ân ái, Lý Phụng An cực kỳ sủng ái thê tử. Chỉ tiếc Liên Thanh thân kiều thể nhược, khó khăn có thai sinh Lý Minh Lâu, may mà vận khí tốt, thân thể vẫn an toàn. Ba năm sau lúc sinh Lý Minh Ngọc thì bị khó sinh, Lý Phụng An tìm danh y khắp nơi cũng vô lực xoay chuyển ý trời, không lâu sau liền qua đời.

Lúc này thanh danh Lý Phụng An đã lên cao, vào ngày đám tang Liên gia sắp xếp bảy tám nữ tử tuổi tác vẫn còn tươi trẻ đến cho Lý Phụng An. Liên thanh là mỹ nhân, Liên gia đưa tới cũng mỗi người mỗi vẻ, chỉ tiếc Lý Phụng An làm như không thấy đám người này. Một năm sau, Liên gia muốn để muội muội của Liên Thanh làm vợ kế thì không chỉ bị Lý Phụng An quả quyết cự tuyệt, còn không chút lưu tình cấm người Liên gia tới cửa. Người Liên gia giận dữ, cứ như vậy hai nhà không hề lui tới qua lại.

Lý Phụng An mang theo Lý Minh Lâu bốn tuổi cùng với Lý Minh Ngọc tròn một tuổi trở về Kiếm Nam, trước khi đi có nói, đến khi qua đời cũng không tái giá.

Này chính là thâm tình làm không ít nữ tử vừa ngưỡng mộ lại vừa tiếc hận.

Lý Minh Lâu rất giống mẫu thân, tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo như tiên. Thế nhưng đối với các nữ hài tử cùng tuổi mà nói, thần tiên không phải chỉ cần tướng mạo mà còn cần vài điểm hơn người.

Ở nhà ngắn ngủi một tháng, Lý Minh Lâu ăn uống, chơi đùa dùng đến toàn những đồ tinh xảo xa hoa, cơ hồ mỗi ngày đều làm các nàng kinh ngạc.

Lúc bọn họ chỉ mới bảy tám tuổi không hiểu chuyện, không tránh khỏi khóc nháo với phụ mẫu, thường ngày phụ mẫu luôn sủng nịnh các nàng lại không cho các nàng đồ như thế.

"Đó là nữ nhi đại phòng, chúng ta làm sao có thể so sánh?!" Bậc phụ mẫu quát lớn.

Lúc này các nàng mới hiểu được uy nghi của người các nàng rất ít khi nhìn thấy, trưởng tử đại phòng mà Lý lão thái gia cùng Lý lão phu nhân thời thời khắc khắc treo bên miệng lấy làm tự hào .

Về sau, Lý Minh Lâu trở về hai lần, một lần vì Lý lão thái gia ốm chết, một lần là ăn tết đoàn viên. Theo tuổi tăng lên, các nàng cũng trở nên điềm nhiên lạnh nhạt, vì Lý Minh Lâu ăn mặc càng thêm tinh xảo đẹp đẽ.

Làm người chấn động nhất là việc năm trước Lý Minh Lâu trở về, cứ như đem cả phủ Đô đốc ở Kiếm Nam dọn lại, đồ đạc di chuyển chất cao như núi.

Thế nhưng, đầu năm nay Lý Phụng An qua đời.

Đầu năm, người Tây Nam phản loạn, Lý Phụng An suất binh bình định. Khi tuần tra trên chiến trường, Lý Phụng An bị thích khách Tây Nam đâm trúng một mũi tên. Tuy rằng bên người có thần y, cuối cùng vẫn không cách nào xoay chuyển tình thế.

Kiếm Nam rối loạn, Lý gia ở Giang Lăng cũng rối loạn. Lý Minh Lâu và Lý Minh Ngọc theo tam lão gia lao tới Kiếm Nam, mấy tháng sau tam lão gia ở lại Kiếm Nam với Lý Minh Ngọc, Lý Minh Lâu bị đưa về Lý gia.

Lúc này đây trở về vẫn là hương xe bảo mã, nữ hài xuống xe vẫn ăn diện tinh mỹ, nhưng lại không che dấu được thần thái ảm đạm.

Ở trong nhà không lâu, Lý Minh Lâu liền khởi hành đi Thái Nguyên phủ, nàng phải gả cho người ta.

Thần tiên cũng phải gả chồng, cho nên nàng so với nữ tử bình thường không có gì khác nhau.

"Giống nhau hay không giống nhau không quan hệ tới việc gả chồng!" Lý Minh Hoa xem thường, rũ xuống đong đưa đôi chân nãy giờ vẫn ngồi xếp bằng.

Lý Minh Lâu cũng phải gả đi, nhưng nàng không gả cho người bình thường, người nàng gả cũng không phải người bình thường có thể gả.

"Lục lão gia Hạng Vân của Hạng gia là Tiết độ sứ Lũng Hữu, giống như đại bá." Lý Minh Kỳ nói.

"Tiết độ sứ Lũng Hữu sao có thể giống như đại bá." Lý Minh Hoa lắc đầu, "Huống chi, chức Tiết độ sứ của Hạng Vân là đại bá bổ nhiệm."

Lý Minh Kỳ cũng biết chuyện này. Mặc dù vì sao đều là tiết độ sứ, đại bá còn có thể bổ nhiệm những người khác thì nàng không biết, nhưng từ đó nàng biết được, đại bá lợi hại hơn so với người khác.

Nhưng mà....

"Đại bá đã chết." Nàng nói.

Người đã chết, cho dù lúc sống rất lợi hại nhưng chết rồi thì cũng không còn gì để nhắc đến.

Lý Minh Hoa đang đong đưa chân, cũng dừng lại không nói gì.

"Đại bá đã không còn nữa, tuy rằng ta không hiểu, nhưng ta cũng biết hiện tại Lý gia và Kiếm Nam đều rối tung cả lên, Minh Ngọc còn nhỏ cũng phải ở lại Kiếm Nam gánh vác." Lý Minh Kỳ chậm rãi nói, "Ta không rõ, bây giờ nàng ấy còn náo loạn cái gì."

Lý Minh Nhiễm cảm thấy lời này rất có lý, gật gật đầu: "Sau khi đại bá xảy ra chuyện, mẫu thân dặn dò ta nên ngoan ngoãn, ta liền rất nghe lời."

Lý Minh Hoa quét mắt nhìn các nàng: "Nàng ta năm nay mới mười ba tuổi, tuổi này đã gả chồng, còn phải đi Thái Nguyên phủ xa như vậy, đúng là khó khăn."

Lý Minh Kỳ đứng lên: "Thế thì có gì mà khó khăn. Năm nay ta cũng mười ba tuổi, nếu để ta gả cho Hạng gia, ta liền nguyện ý đi."

Lý Minh Nhiễm trợn tròn mắt nhìn nàng, không biết nên gật đầu hay là lắc đầu.

Lý Minh Hoa nhìn nàng, bật cười, lắc đầu: "Cho nên ta mới nói, ngươi và đại tiểu thư không giống nhau."

Trong mắt người chưa hiểu việc đời, Hạng gia và Lý gia môn đăng hộ đối. Nhưng trong mắt một số người trên cao là khinh thường nhìn đến. Hừ, tuy rằng hiện tại đã từ trên cao ngã xuống.

Đại nhân có phỏng đoán của đại nhân, bọn tỷ muội có phỏng đoán của bọn tỷ muội, bọn hạ nhân cũng có nghị luận của chính mình. Nhưng mặc kệ như thế nào, chủ nhân dẫn phát sự việc này vẫn chưa có động tĩnh gì.

Lý Minh Lâu đóng cửa không ra, không gặp mặt bất cứ ai kể cả trưởng bối, cũng không muốn mời đại phu. Mọi người cũng không dám cưỡng bách nàng, chỉ đành tiếp tục chờ. Mười ngày sau, Lý Minh Lâu mở cửa phòng. Lý Minh Ngọc đã trở lại.

.......

........

Chương 5: Kiếm Nam đưa người tới

Nửa đêm Lý Minh Ngọc vào cửa, không làm kinh động mọi người ở đại trạch Lý gia, mà bây giờ chỉ còn trạch viện của Lý Phụng Thường vẫn sáng đèn.

Lý Phụng Thường đứng ở trong sảnh đường nhìn mọi người trước mặt, dưới ánh đèn sắc mặt ai nấy đều đỏ bừng, hơi thở gấp gáp dường như nhớ lại ngày ấy ở trạch viện hắn cũng bộ dáng chạy vội như vậy.

Hơn hết Lý Minh Lâu đã nghỉ ngơi được hơn mười ngày, ở trong nhà lại không có điểm bất thường làm cho tinh thần của Lý Phụng Thường không còn lo lắng chật vật như trước.

"Tại sao các ngươi lại mang theo Ngọc Nhi trở về!" Hắn trầm giọng quát, tầm mắt đảo qua người có gương mặt giống hắn đến vài phần. "Phụng Diệu ngươi làm như vậy thật quá lỗ mãng."

Tam lão gia Lý Phụng Diệu đã mấy ngày mấy đêm không có chợp mắt, bộ dạng chật vật mặt mũi cũng tiều tụy, nghe đến đây cũng không có sức lực để mà tranh luận, chỉ cười khổ: "Ngọc Nhi đã biết hết mọi chuyện, chúng ta sao có thể giữ hắn lại đây, hắn đúng là con trai của đại ca tính tình hai người quả nhiên rất giống."

Lý Phụng An trầm mặc ít lời, là người có chủ kiến kiên định, hắn đã nhận định chuyện gì dù có là người nào cũng không thể ngăn cản, ví như việc liên hôn này, Lý lão phu nhân vừa đấm vừa xoa, thậm chí tuyệt thực ép buộc, Lý Phụng An bất quá cũng tuyệt thực theo, nửa điểm cũng không nhân nhượng.

"Ngọc Nhi biết Tiên Nhi gặp chuyện không may lập tức muốn trở về, từ lúc biết được tin ngày nào cũng không có ăn cơm, sau này lên xe ngựa hướng về đây mới chịu ăn một chút"

Lý Phụng Thường nhìn Lý Phụng Diệu hiểu được sự tiều tụy của hắn do đâu mà có không chỉ là gấp rút trở về mà trên đường cũng rất vât vả.

Bọn hắn đối với hai đứa con của Lý Phụng Thường đều không thể hiểu rõ, dù sao từ nhỏ cũng không có lớn lên cũng nhau.

Hiện tại xem ra hai đứa nhỏ này tính cách cũng không có mấy tốt đẹp.

Chỉ có điều...

"Tiên Nhi xảy ra chuyện ta không phải đã nói trước không để cho Ngọc Nhi biết sao." Lý Phụng Thường nói.

Được biết chuyện Lý Minh Lâu mất tích, Lý Phụng Thường cho người đi Kiếm Nam đưa tin tức cho đến hiện tại Lý Minh ngọc trở về, tính đường xá thời gian e rằng là không có một ngày dư thừa, toàn bộ đều là lập tức phát sinh.

Lý Phụng Diệu cười cười làm bộ đau khổ toan tính càng đậm, buông xuống tầm mắt: "Nhị ca, lúc ta nhận được tin tức thì Ngọc Nhi đã biết đến rồi."

Lý Phụng Thường sắc mặt khẽ biến, là ai, thế nhưng...

Ngay lúc này có người ở phía sau tiến lên một bước thi lễ: "Nhị lão gia, là ta nói cho tiểu công tử."

Người này hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, ăn mặc giống bọn hạ nhân, trong phòng khách cũng không có nhiều người lúc nãy cũng không mấy để ý, Lý Phụng Thường dường như lúc này mới nhìn đến hắn.

Hắn đích thật là hạ nhân, nhưng Lý Phụng Thường không có nửa điểm xem thường, tinh thần phấn chấn trở lại.

"Nguyên Cát." Lý Phụng Thường nói, "Ta đã quên trong đội ngũ đưa gả Tiên Nhi có người của ngươi."

Nguyên Cát cúi đầu nói rõ: "Nhị lão gia, không phải là người của nô tài mà là người của đại đô đốc."

Nguyên Cát là tùy tùng thân tín bên cạnh Lý Phụng An, trước khi Lý Phụng An lâm chung Nguyên Cát cùng hai chị em Lý Minh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sinh