Quyển 1: Chương 1-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lâu ,Lý Minh Ngọc đều đứng ở bên giường nghe dặn dò.

Hắn là nô tài của Lý Phụng An, nhưng không phải nô tài của Lý gia, Lý Phụng Thường trong lòng rất rõ ràng điểm này. Tỷ như tại Kiếm Nam trong đô đốc phủ, Lý Phụng Diệu là Lý Tam lão gia nói mười câu, cũng không bằng Nguyên Cát nói một câu.

Cho nên thời điểm Lý Minh Lâu gặp chuyện không may, binh lính hộ tống là người ở đô đốc phủ trước tiên là báo tin cho Nguyên Cát, mà không phải chờ Lý gia phân phó nhận định sắp xếp.

"Đại đô đốc đã mất, đại tiểu thư cùng tiểu công tử liền là chủ nhân của bọn nô tài, chủ nhân xảy ra chuyện, bọn nô tài không dám chậm trễ." Nguyên Cát thái độ thành khẩn giải thích.

Lý Phụng Thường gật gật đầu: "Đây là đạo lý." Lại khẽ thở dài một cái, "Chỉ là sự tình còn không có tra rõ ràng, Ngọc Nhi tuổi còn nhỏ, nói không rõ chuyện lại dọa đến hắn không tốt."

Nguyên Cát đứng thẳng người: "Tiểu công tử hiện giờ là gia chủ, không thể lấy tuổi tác ra để nói, còn sự tình liên quan đến đại tiểu thư, tiểu công tử nên là tự mình tới tra rõ ràng, thông qua người khác nói, tiểu công tử sẽ không mấy an tâm."

Lý Phụng Thường biểu lộ vẻ mặt không vui, nhìn chằm chằm Nguyên Cát: "Nguyên Cát, ngươi chẳng lẽ hoài nghi chúng ta đối Ngọc Nhi giấu diếm chuyện của Tiên Nhi? Đây là Lý gia, chúng ta là người nhà của bọn chúng."

Lý Phụng Diệu đứng ở một bên cũng trừng mắt nhìn Nguyên Cát, biểu hiện có chút mất hứng, nhưng không có đi theo huynh trưởng phát biểu chất vấn.

Trong phòng không khí có chút khẩn trương, gió đêm thổi qua làm ngọn đèn dầu lay động, trên mặt đất bóng người cũng vì thế mà không đứng yên một chỗ, lại có người tiến lên một bước.

"Nhị gia, Nguyên Cát nói như vậy rất hợp tình hợp lý, không phải có ý hoài nghi người nào."

Lý Phụng Thường nhìn về phía người nói chuyện, Lý Phụng Diệu thở ra nhẹ nhõm thu hồi lo lắng, có người này ra mặt liền không cần hắn tới hoà giải rồi.

"Hạng đô đốc."Lý Phụng Thường không tiếng động thở dài, "Kiếm Nam cùng Lũng Hữu đều đã không thể tách rời, mà các người đều đã đến cả đây."

Lũng Hữu tiết độ sứ Hạng Vân tuổi tác tương đương với Lý Phụng An, so với Lý Phụng Thường lớn hơn vài tuổi, da dẻ trắng trẻo bộ dạng nho nhã, xuất thân Hạng thị phủ Thái Nguyên, tuy rằng không phải như Lý gia tổ tiên phò tá đế vương là con cháu khai quốc công thần. Nhưng là so với Lý gia vẫn còn vững vàng thi thư, chỉ là ở Đại Hạ triều không có đóng góp nhiều khí thế vì vậy mà ít đi vài phần.

"Chính là bởi vì Lũng Hữu cùng Kiếm Nam trước nay gắn kết, cho nên chúng ta đều phải tới." Hạng Vân nói, "Nếu không thể tự mình nhìn thấy đại tiểu thư, ta và công tử cũng không có an tâm. Nhất là công tử tâm tư không có ở Kiếm Nam dù có ở lại cũng không làm nên chuyện gì, cho nên trở về Lý phủ là chủ ý của ta."

Nguyên Cát quyết định, Lý Phụng Thường có thể chất vấn, nhưng Hạng Vân lên tiếng phân giải hắn còn gì để nói.

Lý Phụng Thường lộ ra vẻ mặt lo âu: "Đạo lý này ta cũng hiểu, chỉ là tình thế bây giờ quá mức nguy hiểm, Hạng đại nhân cũng là nên biết."

Hạng Vân gật đầu: "Cho nên ta cùng bọn họ trở về, Nhị gia yên tâm, đại tiểu thư với công tửlà quan trọng nhất không thể để xảy ra chuyện, Kiếm Nam cùng lũng hữu bên kia cũng đã an bài ổn thỏa, hết thảy đều có sắp xếp".

Lý Phụng Thường thanh âm mỏi mệt lại cảm kích: "Làm phiền đại nhân."

"Việc này thuộc bổn phần và trách nhiệm của ta".Hạng Vân nói.

Không khí một lần nữa trở nên dịu đi, mặc dù có lo lắng nhưng cũng có vui mừng, Nguyên Cát cũng không nói thêm gì khoanh tay đứng sang một bên, lần này dáng vẻ an tĩnh mới giống với hạ nhân, trong phòng ba vị lão gia nhìn nhau than nhẹ.

"Hiện giờ tỷ đệ gặp mặt, hai người đều đã có thể an tâm rồi."

Ban ngày an tĩnh không người, đêm đến biệt viện của Lý Minh Lâu ở ngoài sân vẫn sáng đèn.

Đèn cũng không nhiều, hành lang thắp hai ngọn đèn sáng, trong bóng đêm có cái gì đang chạy đến mọi người ngược lại không thấy rõ.

Bọn hạ nhân bị Kim Kết ngăn ở ngoài cửa viện.

"Bên ngoài cửa chờ đi." Kim Kết nói, tầm mắt nhìn về phía những người này, không đợi thấy rõ liền có bóng dáng nhỏ nhoáng lên một cái, xông qua sân.

Vội vã tiếng bước chân ở trong sân vang lên.

Lý Minh Lâu đứng sau cửa phòng, hành lang thắp ngọn đèn xuyên thấu qua khe cửa lúc sáng lúc tối lay động, nàng đưa tay mở cửa phòng.

Trong viện cực kỳ tối, hành lang thắp ngọn đèn sáng làm nổi bật áo choàng Lý Minh Ngọc, phản phất theo bóng đêm xông đến.

"Tỷ tỷ." Hắn hô.

Hài tử mười tuổi thanh âm như trẻ con, trước đây tại Thái Nguyên phủ khoác áo choàng màu đen một bên treo trường kiếm, hiện giờ lại sải bước dài qua sân, ba bước thành hai bước nhảy lên bậc thang dáng vẻ này trước sau dường như không cùng một người.

"Tỷ tỷ." Giọng nói phóng khoáng khàng khàng, tựa như cát đá đập vào.

Lý Minh Lâu giang hai tay đem Lý Minh Ngọc ôm vào trong ngực, hắn chẳng qua chỉ thấp hơn Lý Minh Lâu một cái đầu.

Nàng lại gặp được Lý Minh Ngọc, vẫn còn sống, tứ chi lành lặn, may mắn chỉ có vất vả bôn ba mà đệ đệ nàng cũng không có bị thương chút nào.

.................

..................

Nàng từ lúc mười ba tuổi vào Phủ Thái Nguyên chưa một lần bước chân ra ngoài, Lý Minh Ngọc lại ở Kiếm Nam Đạo, mười năm qua hắn điều quân Bắc chinh Tây phạt khắp nơi, chỉ tới Thái Nguyên Phủ thăm nàng một lần.

Năm ấy, Lý Minh Ngọc 17 tuổi, hai tỷ đệ nàng xa nhau bảy năm, Lý Minh Ngọc giờ đã thành chàng thiếu niên đi chinh chiến sa trường. Ngày đó trời mưa lớn, nước mưa đổ xuống gột sạch tấm áo giáp, chàng thiếu niên băng qua mưa mù, tiến tới trước mặt nàng.

Lần đầu tiên Lý Minh Lâu thấy hắn, nàng không nghĩ tới phụ thân, mà là mẫu thân.

Hai tỷ đệ nàng đều giống mẹ.

Bởi vì bận việc quân vụ nên hắn không thể ở lâu, Lý Minh Ngọc vội vội vàng vàng tới rồi đi, lần thứ hai gặp lại chính là ngày đại hỉ.

Thời gian ba năm phần nào rũ bỏ dần dáng vẻ thiếu niên ngày nào, chàng trai đến đưa dâu, không mặc áo giáp, mà khoác lên bộ cẩm y sáng sủa, màu da và giọng nói tựa như khối thạch đầu qua bão cát bào mòn, thô ráp mà cứng cỏi.

"Tỷ, tỷ trang điểm đẹp chút, lát nữa đệ đi cùng tỷ." Hắn cười hì hì lộ ra hàng răng trăng trắng".

Nàng còn chưa kịp đợi hắn dắt tay nàng đi, đã nhìn thấy thi thể của hắn, đó là lần thứ 3 hắn gặp nàng.

Nàng không nghĩ tới lần gặp mặt thứ tư đến nhanh như vậy.

Lý Minh Lâu đưa tay nâng mặt Lý Minh Ngọc, nhờ ánh đèn ở bên hiên kỹ càng nhìn hắn .

"Tiểu Bảo." Nàng gọi nhũ danh của hắn.

Người Lý gia đều gọi Lý Minh Ngọc là Ngọc Ca. Chẳng qua, Lý Minh Ngọc vì khó sinh không đầy tháng, lúc sinh ra chỉ bằng con chuột lớn, nên nàng luôn gọi hắn là Tiểu Bảo. Nàng nhìn chú chuột đó lớn lên từng ngày, mười năm ở hai chốn khác nhau, tuy hai người không mấy khi gặp mặt, nhưng thư từ trao đổi thường xuyên, vẫn là tỷ đệ thân thiết.

Vậy mà nàng nhìn hắn sinh ra rồi lại nhìn hắn chết đi, thật chua xót.

Lý Minh Ngọc không nhìn ra được vẻ bi thương hay hạnh phúc của tỷ tỷ, khi được nâng mặt lên, đứa trẻ lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Tỷ tỷ! Tỷ làm sao vậy?" Hắn lập tức hỏi.

Hắn biết Lý Minh Lâu nửa đường mất tích vội vàng chạy tới, trên đường tin tức không ngừng lan truyền, tin báo Lý Minh Lâu đã bước vào gia môn còn chưa hắn còn chưa nhận thì đã chạy tới rồi.

Ngẩng đầu chưa kịp rõ đã bị ôm chầm, Lý Minh Ngọc bị hù dọa một phen.

"Ta không sao." Lý Minh Lâu ghì chặt bả vai hắn, ôn nhu nói "Ngươi không phải sợ."

Như vậy mà bảo là không có chuyện gì? Lừa trẻ con còn không được.

Lý Minh Ngọc trừng mắt nhìn nàng, tuy không tiếp tục vặn hỏi, hắn biết nhất định Lý Minh Lâu đang nói dối, nhưng hắn tin nàng làm vậy là có lý do.

Một đứa trẻ thông minh như vậy, không nên chết một cách oan uổng thế.

Lý Minh Lâu vỗ vai hắn: " Thì là có chút chuyện, nhưng bây giờ không sao rồi, tỷ sẽ nghĩ cách giải quyết."

Lý Minh Ngọc gật đầu, Lý Minh Lâu nắm tay hắn vào phòng, gọi Kim Kết.

Kim Kết tới thắp nến sáng lên, giúp Lý Minh Ngọc cởi áo choàng, đưa hắn tách trà ấm nóng, Lý Minh Ngọc hai tay bưng tách uống một hơi hết cạn.

Tuy dọc đường đi được chăm sóc rất tốt, nhưng một đứa trẻ mười tuổi đi ngày đêm không ngừng thì vẫn là rất cực khổ, sau khi cởi áo choàng, ngồi dưới ánh đèn càng có vẻ tiều tụy, trong mắt vẫn còn kinh hoảng, tựa như một con cừu non vừa trốn ra khỏi bầy sói.

Cuối cùng cũng gặp được người thân, màn đêm đã buông xuống, bình minh chẳng mấy chốc sẽ đến, lúc này để hắn được an tâm thoải mái ngủ một giấc, có chuyện ngày mai thức dậy lại nói.

Lý Minh Lâu mười ba tuổi sẽ làm như vậy, nhưng Lý Minh Lâu hai mươi ba tuổi nhất định là không, bởi vì ai mà biết ngày mai liệu có tới hay không.

Kim Kết đặt bình trà lên bàn rồi đóng cửa lui ra, đứng canh gác bên ngoài.

"Ai đưa đệ trở về?"Lý Minh Lâu hỏi.

Lý Minh Ngọc ngồi thẳng người trên ghế: "Nguyên Cát nói tỷ xảy ra chuyện, Hạng thúc lập tức cho đệ trở về, Tam thúc đi cùng đệ."

Nguyên Cát, Lý Minh Lâu có nhớ hắn, nhưng hai người không qua lại thường xuyên, dù sao phụ thân còn thì nàng cũng không cần lo ưu gì.

Lý Minh Lâu im lặng trong chốc lát, thu hồi tâm tư, Nguyên Cát vốn là trợ thủ thân tín đắc lực nhất của phụ thân, ông trước khi lâm chung giao phó tỷ muội nàng cho hắn.

Là nhờ cậy chứ không phải là ra lệnh.

Đáng tiếc hắn chết rất sớm, khoảng cuối năm nay hay là đầu năm sau nhỉ? Lúc đó Lý Minh Ngọc viết thư nói tường tận chuyện này, bày tỏ sự thương tâm và bất an.

Người quen thuộc qua đời luôn khiến người ta bất an, Lý Minh Lâu vì an ủi hắn nên đem ba người thân tín của mình điều về Kiếm Nam Đạo.

Rồi chuyện này cũng trôi qua, sau việc phụ thân – người thân thuộc nhất qua đời, những người khác qua đời không còn ai nàng không thể chấp nhận.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác lại khác đi, Nguyên Cát là người đặc biệt, cái chết của hắn cũng đặc biệt.

Lý Minh Ngọc trả lời đơn giản lại rõ ràng, theo như hắn nói thì Nguyên Cát là người đầu tiên biết tin, không phải thông qua Lý gia, binh mã hộ tống nàng đều nghe lệnh hắn, binh mã của phụ thân cũng nằm trong tay hắn.

Nguyên Cát không có thương nghị với Tam thúc hay ai khác, trực tiếp báo tin cho Lý Minh Ngọc, hắn chỉ thừa nhận Lý Minh Ngọc, chỉ nghe chỉ thị từ Lý Minh Ngọc.

Hơn nữa hắn làm như vậy cũng là cho rằng Lý Minh Lâu rất quan trọng, người mấu chốt xảy ra chuyện, nhất định phải nói cho người quan trọng khác.

"Nguyên Cát làm rất tốt."Lý Minh Lâu gật đầu nói.

Lý Minh Ngọc trên mặt hiện lên ý cười: "Nguyên Cát nói không sai, tỷ tỷ quả nhiên sẽ không trách đệ."

Lý Minh Lâu xoa xoa đầu của hắn: "Đệ lo lắng sự sống chết của tỷ, không màng an nguy bản thân, đệ đối với tỷ tốt như vậy, tỷ làm sao trách đệ được."

Hành động của Lý Minh Ngọc có chút nguy hiểm, thân làm tỷ tỷ muốn giáo huấn hắn không được liều lĩnh, thế nhưng nàng hiểu rõ có cẩn trọng cũng sẽ chết.

Hai tỷ đệ nàng có chết thì cùng chết, lúc nàng nhận được tin báo tử của hắn, nàng vẫn cự tuyệt lời khuyên nhủ của hạ nhân đi lánh nạn, không ngoảnh lại nhìn mà chỉ chạy về phía trước.

Hiện tại, có sống thì cùng sống.

"Hạng thúc cũng nói đệ đã làm rất tốt."Lý Minh Ngọc cao hứng nói, " Thúc nghe được tin tức lập tức cho đệ trở về, còn thuyết phục Tam thúc."

Lý Minh Lâu dùng miếng vải đen che mặt, chỉ lộ ra khe hở ở mắt , Lý Minh Ngọc không nhìn thấy mặt nàng, không biết tâm tình nàng như thế nào, nhưng tay đặt trên đầu của hắn đã thu về.

"Đừng gọi hắn là thúc thúc."Lý Minh Lâu nói.

Lý Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng, lộ vẻ kinh ngạc.

Lý Minh Lâu ngừng một hồi lâu: "Phải gọi là Hạng đại nhân."

Lý Minh Ngọc trừng mắt nhìn, hỏi nhỏ: "Tỷ tỷ, tỷ có phải là không muốn gả cho Hạng. . .đại nhân không ?" Không đợi Lý Minh Lâu tiếp lời, hắn đứng thẳng người lên, đập vào thành ghế, "Không muốn gả thì không gả nữa."

Âm điệu câu cuối kéo dài, nhẹ nhõm lại chút tùy hứng.

Lý Minh Lâu hơi nhắm mắt, ngấn lệ rơi xuống làm ướt miếng vải đen trên mặt, phong thái và giọng điệu này của Lý Minh Ngọc là học từ phụ thân.

Nàng đương nhiên không muốn gả, cũng sẽ không gả, chỉ là. . .

Dùng hết hơi sức, Lý Minh Lâu mở mắt ra, nhìn tư thái đại nhân của Lý Minh Ngọc nói:

"Ta không muốn."

Lý Minh Ngọc lần thứ hai đập thành ghế: "Vậy không gả . . ."

Ngữ điệu của hắn không còn khoa trương như vừa rồi, cảm thấy Lý Minh Lâu bên cạnh hắn giọng nói khàn khàn quay người đi, tay nàng còn ghì chặt bả vai. Lý Minh Ngọc sốt sắng hỏi: "Tỷ làm sao vậy?"

"Rầm". Lý Minh Ngọc đứng lên đụng vào cạnh bàn, chén trà đặt trên mặt bàn rơi xuống đất vỡ tan, Kim Kết ngoài cửa vội chạy vào, nhìn Lý Minh Ngọc đang dìu Lý Minh Lâu, lập tức chạy tới đỡ nàng.

"Ta không sao." Lý Minh Lâu nói, một tay vẫn ghì lấy bả vai rồi ngồi thẳng người, sau đó nhìn hai người đứng bên cạnh đang sợ hãi.

Ánh mắt bọn họ tập trung vào cánh tay đang nhấc lên của nàng, ống tay áo trượt xuống lộ ra da thịt, dưới ánh đèn mờ, da thịt trắng nõn hiện lên những mảng lở loét đỏ thẫm chướng mắt.

...................

..............

Chương 7: Người chết còn sống.

Tách trà vỡ vụn, Kim Kết mở cửa chạy vào, tiếng vang lập tức truyền ra ngoài, bọn hạ nhân ở bên ngoài vẻ mặt bất an đứng chờ, người này nhìn người kia, có nên vào hay không?

Lý Phụng Thường mang theo Nguyên Cát và Hạng Vân đi tới, vừa vặn nghe được âm thanh bên trong, nhanh chóng bước vào.

Kim Kết từ trong vội vã chạy ra ngăn bọn họ.

"Tiểu thư nói đã muộn rồi, muốn nghỉ ngơi."Nàng nói.

Lý Phụng Thường cau mày: "Xảy ra chuyện gì? Âm thanh gì vậy ?" Hắn nghiêng qua người Kim Kết nhìn vào trong, trong phòng có hai bóng người.

Kim Kết cúi đầu nói: "Tiểu thư cho rằng tiểu công tử trở về như vậy rất nguy hiểm."

Hóa ra là tỷ đệ xảy ra cãi nhau, Lý Phụng đành thở dài.

"Tiên nhi và Ngọc Ca Nhi cùng lớn lên, lần đầu tiên xa cách lâu như vậy, làm tỷ tỷ đương nhiên phải lo lắng". Hắn nói rồi nhấc chân muốn đi vào, "Tiên Nhi bị thương, Ngọc Ca Nhi lặn lội mà đến, hai người không nên cãi nhau."

Kim Kết lần lần nữa bước lên một bước ngăn cản: "Đúng vậy, nô tỳ đã khuyên qua rồi, tỷ đệ hai người tranh cãi một lúc, bây giờ đã không sao, bây giờ tiểu thư muốn tiểu công tử đi nghỉ ngơi."

Ở đây Lý Phụng Thường là chủ, nhưng chỉ cần tiểu cô nương kia không lên tiếng, hạ nhân sẽ luôn ngăn hắn tiến vào, Lý Phụng cười cười cũng không tỏ vẻ phật ý, hắn không giận dỗi gì đứa trẻ này và bọn hạ nhân.

"Tiên nhi đang muốn ở cùng đệ đệ, chúng ta không cần lo lắng." Hắn quay đầu nói với Nguyên Cát và Hạng Vân , "Các ngươi cũng vất vả rồi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì chúng ta ngày mai lại nói."

Nguyên Cát và Hạng Vân đương nhiên không phản đối.

Lý Phụng Thường gọi quản gia sắp xếp cho người mà Nguyên Cát, Hạng Vân mang tới rồi rời đi, ngoài cửa chỉ còn vú già và nha đầu hầu hạ Lý Minh Lâu.

"Các ngươi đi nghỉ ngơi đi."Kim Kết nói, như thường ngày nàng túc trực bên ngoài chờ Lý Minh Lâu sai bảo, những người khác lại nghe lời sai bảo của Kim Kết.

Có điều Kim Kết nhìn mọi người lui ra, vẻ mặt không điềm đạm như bình thường, nàng bước xuống bậc thềm. Ánh đèn dưới hành lang phản chiếu khuôn mặt trắng bệch, có bất an, có lo lắng nhưng nhiều hơn là đau thương.

Đại tiểu thư thật sự bị thương rồi.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ ràng, nghĩ đến vết thương tàn bạo đến dọa người trên cánh tay của tiểu thư, có thể tưởng tượng được trên mặt. . . . .

Kim Kết hít sâu một hơi, đè xuống hoảng loạn trong lòng, thật sự không cần mời đại phu tới xem sao?

Bên trong Lý Minh Ngọc nhìn Lý Minh Lâu trải giường chiếu cho mình, trên mặt dường không còn máu.

"Tỷ tỷ, thật sự không cần tìm đại phu tới sao?"Hắn hỏi lần nữa.

Sau khi bị bọn họ thấy, Lý Minh Lâu đã buông thõng cánh tay, lấy ống tay áo che chắn vết thương kia, đỡ bị hai người hoang mang truy hỏi, nàng trấn an bảo, nói vết thương không sao, rồi an bài Kim Kết đi gác cửa.

Lý Minh Lâu xoay người nhìn Lý Minh Ngọc.

Tuy rằng cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, nhưng liên tiếp bị hoảng sợ, nỗi hoang mang của đứa trẻ không thể ức chế, thân thể nhỏ bé đứng đó yếu đuối bất lực run run.

Có những lúc nói sao cũng không thể an ủi những người mà mình quan tâm.

"Không cần" Lý Minh Lâu ngồi ở bên trên giường nói, "Vết thương của tỷ, không phải đại phu có thể chữa khỏi được, cái này thật ra không phải vết thương."

Lý Minh Ngọc biểu hiện vài phần kinh ngạc, hoảng loạn: "Không phải vết thương là cái gì?"

Lý Minh Lâu nhẹ giọng nói: "Ta đi tìm rất nhiều đại phu xem qua, uống rất nhiều thuốc đều vô dụng, tỷ vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện đã xảy ra, bây giờ tỷ nghĩ đến một khả năng."

Lý Minh Ngọc bình tĩnh lại : "Là cái gì?"

"Yểm bùa" Lý Minh Lâu nói.

Lý Minh Ngọc lộ vẻ hoảng loạn : "Vu cổ."

Đối với người lớn lên ở Kiếm Nam Đạo như hắn mà nói, vu cổ và vu thuật không hề xa lạ.

"Chỉ cần tìm ra người yểm bùa hoặc nội đung chú thuật, lời nguyền có thể giải trừ" Hắn nói: 'Người yểm bùa nhất định ở gần đây."

Lý Minh Lâu không khỏi nở nụ cười, tuy rằng Lý Minh Ngọc không nhìn thấy.

"Đúng vậy, vì vậy không cần tìm đại phu, vết thương của tỷ có thể dùng biện pháp khác để chữa khỏi." Nàng nói rồi duỗi tay về phía Lý Minh Ngọc.

Lý Minh Ngọc lập tức dựa vào nàng.

"Tỷ tỷ không cần sợ." Hắn nói , "Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi."

Lý Minh Lâu gật đầu: "Đi rửa mặt rồi ngủ một giấc, dưỡng tinh thần cùng tỷ nghĩ biện pháp."

Lý Minh Ngọc đi rửa mặt trong tâm trạng ý chí chiến đấu sôi sục.

Con cái của Lý Phụng An trước giờ đều không ngại mạo hiểm hay chiến đấu.

Đèn trong phòng tắt đi, khi Lý Minh Ngọc dần chìm vào giấc ngủ phát ra tiếng ngáy, Lý Minh Lâu ngồi bên giường thu lại cánh tay đang vỗ về hắn, bên ngoài Kim Kết nhìn thấy bên trong tắt đèn, lập tức tắt đèn hành lang về phòng sát vách nghỉ ngơi.

Cả thế giới chìm trong màn đêm tối tăm, Lý Minh Lâu đứng dậy đi tới bên cửa sổ, giơ tay lên để ống tay áo trượt xuống, trong bóng tối không thấy rõ vết thương trên cánh tay, nhưng vẫn cảm giác đau rát. Nhưng thỉnh thoảng cũng cảm thấy không tới nỗi đau như vậy.

Đau đớn còn lan tới khắp thân thể, Lý Minh Lâu còn tưởng vết thương trên tay lan ra thêm vài vết nữa.

Cũng là vì ngày hôm nay nàng nói ra câu kia.

Không muốn gả vào Hạng gia.

Nàng không gạt Lý Minh Ngọc, vết thương trên người nàng không hẳn là vết thương.

Nhưng nàng lừa Lý Minh Ngọc ở chỗ đây không phải người khác yểm bùa, mà là bản thân nàng tự làm.

Vết thương nhìn như mục rữa, dù sao nàng bây giờ đã là người chết.

Nhận định này nghe ra thì có vẻ hoang đường, bản thân lúc đầu cũng không tin nổi, nhưng sau ba lần nghiệm chứng thì không thể không tin.

Nàng trọng sinh tỉnh lại vào ban đêm, người hộ tống của nàng rất phức tạp, có Giang Lăng Lý gia, có binh mã của Kiếm Nam Đạo, có người và binh mã Hạng gia, nếu trực tiếp nói muốn về nhà, khẳng định gây nên rất nhiều phiền phức, cũng sẽ không thể đạt được kết quả mình muốn, cho nên nàng quyết định chỉ dẫn theo hai nha đầu, hai tùy tùng trốn khỏi dịch trạm.

Hai nha đầu và tùy tùng đều là người cũ của Kiếm Nam Đạo, chỉ nghe nàng dặn dò, không hỏi nguyên nhân hay đích đến.

Rời khỏi dịch trạm không bao lâu trời đổ mưa to, nàng không suy nghĩ nhiều đây là điềm gì, sau đó các nàng gặp phải núi đá lở, hai nha đầu một tùy tùng và ngựa đều rơi xuống núi đá, may là Phương Nhị thân thủ nhanh nhẹn đưa được nàng ra ngoài, là Phương Nhị cứu nàng một mạng.

Đến lúc này nàng vẫn nghĩ tới đây đều là điều ngẫu nhiên.

Sau đó hừng đông mưa tạnh, ánh nắng sáng chói chiếu lên người nàng, nàng lộ mảng da thịt trần trụi như cây cỏ khô héo bị bốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sinh