Quyển 1: Chương 1-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cháy.

Nhìn không thấy lửa, nhưng có thể cảm nhận được thiêu đốt bên trong, nàng gào thét lăn lộn, vật vã trên mặt đất.

Phương Nhị tìm tới một đại phu bản địa tới.

Đại phu bản địa hoàn toàn bó tay với vết thương kia, ngay cả lúc nàng cảm giác mình bị thiêu đốt đến đỉnh điểm, Phương Nhị vẫn bất lực nhìn thấy nàng gào thét dưới hỏa thiêu, cùng đường đành dùng nước dội lên nàng, dùng cái chổi quét người nàng, cuối cùng dùng quần áo che đi vết thương.

Không thấy ánh mặt trời, ẩn trong bóng đen, nàng mới có thể thở được.

Sau đó tìm rất nhiều đại phu, lần này tới lần khác xem bệnh, rốt cục chỉ có kết luận nàng không thể tiếp xúc ánh mặt trời, không chỉ là ánh mặt trời, cả khi trời có mây cũng không được, tóm lại ban ngày là không được.

Nàng luôn phủ kín toàn thân thể, bịt vải đen kín mít mới có thể bình thường.

Nhưng bộ dáng này rõ ràng là không bình thường.

Lúc này nàng vẫn không cho rằng đây là điềm gì, chỉ nghĩ mình mắc phải bệnh lạ, mãi đến khi nói chuyện với Phương Nhị mới nghĩ đến một chuyện.

Phương Nhị hỏi nàng sắp tới sẽ đi đâu, lúc trước nàng vẫn luôn nói Giang Lăng Phủ, khi đó nàng quấn lớp áo bào đen, che dù đen, tuy không thống khổ như hỏa thiêu, nhưng trên người xuất hiện vết thương càng ngày càng nhiều, chịu đau đớn kéo dài, đi thêm một bước giống như nhiều thêm một vết thương, đau đớn làm cho nàng thất thần tê dại, đau đớn như vậy, so với cái chết còn đau đớn hơn, hắn đề nghị nàng đi Thái Nguyên Phủ.

Nàng bỗng nghĩ ra, nàng vừa nói ra cái tên Thái Nguyên Phủ, đột nhiên cảm giác như bị ném vào trong hầm băng, thân thể đang nóng cháy tức thì đóng băng lại, đau đớn cũng không còn nữa, cảm giác này rất lâu rồi nàng không biết tới, nàng thấy thật mông lung.

Thật không thể tin được.

Tinh thần tê dại lại trở nên nhạy bén, nàng bắt đầu thông suốt.

Tất cả những thứ này, trời đổ mưa lớn, núi đá đất lở, gặp trời nắng như lửa đốt, thân thể thối rữa, đều là bởi vì nàng là người chết, trời không dung nàng sống.

......

.........

Chương 8: Không thể thay đổi vận mệnh

Nàng không còn là Lý Minh lâu còn sống, nàng là Lý Minh Lâu đã chết.

Nàng vốn dĩ phải đi điện Diêm Vương, nàng chính là quỷ ở diêm vương điện lại có thể bò trở về.

Nguyên do chính là hôm đó trời mưa to, đất đá trên núi sạt lở, mặt trời lửa nóng thiêu đốt, thân thể bị thối rữa.

Ông trời muốn lập tức giết chết nàng.

Người muốn giết nàng, nàng có thể phản kháng có thể phòng bị, nhưng trời muốn giết nàng, nàng làm sao có thể chống lại.

Bất quá cũng không phải là không có biện pháp.

Mười ba tuổi, Lý Minh Lâu đến Thái Nguyên phủ. Mười năm sau, vào ngày thành thân Lý Minh Lâu phải chết. Đây là vận mệnh của nàng, nếu nàng vẫn dựa vào vận mệnh này, có phải hay không có thể lừa gạt trời.

Hiện tại Lý Minh Lâu vẫn là Lý Minh Lâu mười ba tuổi, vẫn là phải đi Thái Nguyên phủ gả cho Hạng gia, vẫn là sẽ chết, toàn bộ đều không có gì thay đổi, nàng không phải chết mà trở thành quỷ ở nhân gian.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao thời điểm nàng nói muốn tiếp tục đi Thái Nguyên phủ gả cho Hạng gia, thân thể trước đó đau đớn lại dần dần khỏi hẳn.

Kế tiếp nàng cứ như vậy làm, trong đầu không hề nghĩ muốn trở về Giang Lăng phủ, không nói rõ cho Phương Nhị biết là đi nơi nào, cũng không có trực tiếp hướng về Giang Lăng phủ, làm ra vẻ lạc đường lang thang chẳng có mục đích đi loạn một vòng.

Dĩ nhiên, nàng cũng không phải thật sự đi loạn, nhìn bề ngoài thì đúng là như vậy. Kỳ thật nàng là từ từ tiếp cận Giang Lăng phủ, vòng đi vòng lại trên đường đi qua Hương Trấn phủ nàng kỳ thật đều rõ ràng, tuy rằng trước nay nàng chưa có đến nơi này, nhưng xem qua vài bản ghi chép mà phụ thân lưu lại chi tiết trấn phủ đồ.

Ở Thái Nguyên phủ mười năm, xem lại những ghi chép mà phụ thân lưu lại, nàng chủ yếu là để tiêu khiển, chỉ là không nghĩ tới sẽ có một ngày có thể dùng đến.

Cứ như vậy nàng thuận lợi tiếp cận Giang Lăng phủ, mặc dù vết thương vẫn còn nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Quả nhiên là có thể làm như vậy.

Lý Minh Lâu không khỏi vui mừng, nhưng vui mừng sau đó liền lại đau thương.

Nàng nhất định phải đi tìm cái chết mới có thể còn sống ở hiện tại.

Chết, Lý Minh Lâu nàng không thể sửa đổi vận mệnh, nhưng có thể ở hiện tại lập tức hoặc là qua mười năm sau.

Đau nhức theo đầu ngón tay truyền đến, Lý Minh Lâu lấy lại tinh thần nhìn trời đã sáng, nắng sớm soi phủ lên đầu ngón tay nàng vịn nơi cửa sổ.

Lý Minh Lâu thu tay buông xuống.

"Con sẽ đi Thái Nguyên phủ, sẽ gả cho Hạng Nam. Đợi con thu xếp an ổn cho đệ đệ, đem nó quay lại Kiếm Nam, con liền đi Thái Nguyên phủ." Nàng thấp giọng bình tĩnh nghiêm túc nói, thân thể lui về chỗ sâu trong bóng tối, cảm nhận được miệng vết thương đau đớn dần dần rút khỏi.

Nắng chiếu rực rỡ, Lý Minh Ngọc sắc mặt khôi phục hồng hào đi tới, bên người mang theo Kim Kết.

"Tỷ tỷ không có chuyện gì." Hắn nói với đám người Lý Phụng Thường chờ đợi đã lâu, "Không cần thỉnh đại phu, nghỉ ngơi liền tốt lên."

Không ai tin tưởng lắm lời nói của Lý Minh Ngọc, Lý Phụng Thường mỉm cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

Mọi người tầm mắt lướt qua Lý Minh Ngọc, cửa phòng đã đóng lại, bên trong lặng yên không một tiếng động.

"Hạng đại nhân". Kim Quất tầm mắt nhìn về Hạng Vân phía sau Lý Phụng Thường , mặc dù Kim Kết không hề biết Hạng Vân, nhưng đứng bên cạnh Lý Phụng Thường cùng với khí thế trên người cũng có thể nhận ra.

Tầm mắt Hạng Vân cũng nhìn về phía nàng, Kim Kết đối với hắn chào hỏi.

"Đại tiểu thư nói cảm ơn đại nhân hộ tống tiểu công tử trở về." Nàng nói.

Hạng Vân gật đầu: "Đây là điều hiển nhiên, đại tiểu thư nên yên tâm tịnh dưỡng thân thể cho tốt."

Kim Kết hành lễ với hắn, sau đó ánh mắt quét qua tìm kiếm, khẽ nhíu mày: "Nguyên Cát."

Đây thái độ đối với Hạng Vân hoàn toàn khác biệt, Nguyên Cát từ trong đám hạ nhân đi ra, theo tiếng gọi.

"Đại tiểu thư hỏi lúc trước đại nhân căn dặn ngươi như thế nào?" Kim Kết nói.

Nguyên Cát cúi đầu: "Chăm sóc đại tiểu thư cùng tiểu công tử chu toàn."

Kim Kết nói: "Đại tiểu thư gặp chuyện không may, ngươi tới thăm hỏi là tốt, vì cái gì phải đưa tiểu công tử tới? Đường xá xa xôi, ai có thể bảo đảm tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra."

Nguyên Cát quỳ một gối xuống: "Nô tài có tội."

Đại tiểu thư phát giận ở trong sân hoàn toàn yên tĩnh.

Lý Minh Ngọc tựa như là có chút bất an quay lại xem cửa phòng lầm bầm lên tiếng gọi tỷ tỷ.

Lý Phụng Thường ho nhẹ một tiếng, tuy nhiên hắn cũng không hài lòng hàng động của Nguyên Cát nhưng trước mặt mọi người trách phạt tóm lại là có chút khó coi, nơi này cũng chỉ có hắn là trưởng bối mới có quyền lên tiếng.

"Nguyên Cát lần này là hành động lỗ mãng, nhưng ta tin tưởng hắn cũng là suy nghĩ chu toàn sau đó mới hộ tống Ngọc Nhi trở về." Hắn nhìn về phía cửa phòng , thanh âm chập rãi, "Sự việc đã xảy ra, Tiên Nhi ngươi không nên tức giận, bây giờ dưỡng thân thể mới là quan trọng nhất."

Lý Minh Ngọc đi theo gật đầu.

"Vâng, vất vả thúc phụ rồi." Cửa phòng phía sau truyền tới thanh âm Lý Minh Lâu, "Còn có tam thúc phụ, trên đường trở về vất vả cho người."

Lý Phụng Diệu không nghĩ tới chính mình cũng được cảm tạ, vội vàng cười hề hề: "Không vất vả không vất vả, chúng ta là người một nhà khách khí gì chứ."

Bên trong Lý Minh lâu không có nói nữa, Kim Quất thay thế Lý Minh Lâu hành lễ với Lý Phụng Diệu.

Lý Minh Ngọc nói: "Thúc phụ, con đã nghỉ ngơi tốt liền muốn đi gặp tổ mẫu."

Lý Minh Ngọc nửa đêm vào cửa, không làm kinh động Lý lão phu nhân, có điều là khi trời sáng Lý lão phu nhân rõ ràng đã biết hắn đã trở về, hậu bối nên là chủ động đi chào hỏi trưởng bối, nhưng xét thấy tỷ đệ Lý Minh Lâu đích thực có chuyện, Lý Minh Ngọc nếu không đi chào hỏi cũng không ai dám trách cứ hắn, vậy cũng chỉ có thể phiền Lý lão phu nhân chạy tới bên này gặp đại tôn tử thôi.

Hiện tại Lý Minh Ngọc chủ động nói muốn đi gặp, Lý Phụng Thường thở ra. "Nghỉ ngơi cho tốt sau đó liền đi gặp người, miễn cho tổ mẫu ngươi lo lắng." Hắn nói, "Lão phu nhân đã dậy chưa?"

Có tiếng vú già lên tiếng " Lão phu nhân vẫn đang dùng cơm."

Lý Minh Ngọc liền đi tới bắt cánh tay Lý Phụng Thường : "Vậy thì tốt quá, thúc phụ mang con qua đi, con cùng tổ mẫu cùng dùng cơm."

Lý Phụng Thường có hai đứa con trai, con gái, cháu gái cũng có nhưng coi trọng tôn nghiêm nên cũng không cùng con cái thân thể thân cận, đột nhiên bị đứa trẻ mười tuổi kéo, cực kỳ kinh ngạc, hơn nữa đứa nhỏ này là Lý Minh Ngọc.

Lý Minh Lâu là đã lớn lên ở nhà, Lý Minh Ngọc là hạ sinh được một tuổi thì liền bị mang đi, số lần trở về đếm trên đầu ngón tay, số ngày ở lại cũng cực kỳ ít, đối với Lý gia là cháu đích tôn nhưng với mọi người ở Lý gia là cực kỳ xa lạ.

Mà Lý Phụng An đối với hai đứa trẻ này cực kỳ nuông chiều, hai đứa nhỏ về đến Lý phủ thì vẫn như là làm khách. Chỉ là khách nhân này cao cao tại thượng.

Hắn chưa từng đối với người nhà quá thân cận.

Nhưng mà hiện tại không giống nhau. Mất đi phụ thân từ nhỏ, thân cận nhất tất nhiên chỉ có thể dựa vào Lý gia, không thể dựa vào người ngoài cùng với hạ nhân.

Lý Phụng Thường mỉm cười cầm tay hắn: "Tổ mẫu ngươi thấy ngươi thì cao hứng có thể ăn nhiều hai chén cơm."

Lý Minh Ngọc cả đêm ngủ an ổn, bọn hắn mặc dù mệt mỏi cũng không dám ngủ nhiều, sáng sớm tỉnh dậy liền chờ bên này, cơm cũng chưa kịp dùng. Lý Phụng Thường tự mình đem theo Lý Minh Ngọc đi gặp Lý lão phu nhân, Lý Phụng Diệu bồi Hạng Vân dùng cơm, còn có Nguyên Cát...quản gia sẽ tự sắp xếp

Mấy vị lão gia đã rời đi, Nguyên cát theo quản gia cùng với hạ nhân trong sân đi đến, biết là Lý Phụng An đã mất mới vừa rồi bị đại tiểu thư chỉ trích, ánh mắt của quản gia nhìn hắn có chút đồng tình lại thêm chút ngạo mạn.

Nguyên Cát cúi thấp đầu không nhìn đến vẻ mặt của hắn, không mấy để ý, sau khi nghe đại tiểu thư chỉ trích, hắn rốt cuộc cũng buông xuống lo lắng trong lòng.

Đại tiểu thư chỉ trích hắn, từ ngữ bình tĩnh có thể thấy được tinh thần nàng cực kỳ ổn định.

Đại tiểu thư chỉ trích hắn mang Lý Minh Ngọc về, mà không phải hắn về, cho nên là đại tiểu thư cũng đồng ý hắn trở về Lý phủ.

Đại tiểu thư nói không ai có thể đảm bảo tuyệt đối không xảy ra sai sót, nói cách khác sự tình là có vài điểm đáng nghi.

Đại tiểu thư lần này gặp chuyện không may là thật sự có chuyện.

Nguyên Cát không có kinh hoảng, sắc mặt điềm nhiên cước bộ càng thêm trầm ổn, người hầu cận Lý Phụng An chưa bao giờ sợ phiền phức, chỉ sợ rằng không biết có chuyện gì xảy ra mà thôi.

.............

..........

Chương 9: Tổ tôn hòa thuận vui vẻ

Người bên ngoài tản đi, Lý Minh Lâu cũng bắt đầu ăn điểm tâm. Sau khi đồ ăn đưa tới, Kim Kết ngăn hết người khác ở ngoài hành lang, không để ai vào phòng của đại tiểu thư, chia thức ăn cũng tự mình một người tới làm.

Nàng hạ quyết tâm bảo vệ tốt đại tiểu thư, tuyệt không để người khác nhìn thấy thương thế của người.

Lý Minh Lâu nhìn Kim Kết bận rộn, nghĩ không ra lúc mình mười ba tuổi ở Lý gia có hạ nhân đáng tin cậy hay không.

Nàng chưa từng quan tâm để ý đến loại sự tình thế này. Lúc phụ thân còn sống, nàng không cần để ý, phụ thân không còn, nàng đi Thái Nguyên phủ, ở Hạng gia, cũng không cần. Nàng chưa từng gặp việc khó, cũng không biết cái gì gọi là phiền não, việc gì cũng hài lòng thuận ý, đời trước nàng thuận buồm xuôi gió, đến chết.

Lý Minh Lâu cười cười.

"Tiểu thư." Kim Kết ở một bên nhắc nhở.

Lý Minh Lâu thu hồi chút thất thần, ngồi xuống trước bàn, đưa tay cởi một chút lớp vải trên mặt để dễ dàng ăn cơm. Kim Kết cúi đầu lui ra ngoài, đứng ở ngoài cửa trông coi.

Bên người Lý Minh Lâu có hai loại hạ nhân, một là người theo tới từ Kiếm Nam đạo, hai là người được Lý gia phân công, Kim Kết thuộc về người sau.

Lý Minh Lâu tỏ vẻ thoạt nhìn là tiểu cô nương kiêu căng xa xỉ, nhưng tiếp xúc với nàng liền biết tính tình nàng cũng không kiêu hoành(1), bọn hạ nhân cần phải làm chỉ là chiếu cố tốt nàng, theo nàng chơi. Bất luận là hạ nhân từ Kiếm Nam đạo hay là hạ nhân Lý gia phân công, làm được điều này cũng không khó.

(1) kiêu hoành: ngang ngược, kiêu ngạo.

Lý Minh Lâu cũng không để bản thân quá mức thân thiết hay tỏ vẻ xa lánh với hạ nhân bên người, bởi vì nàng căn bản không cần để ý, người dùng không tốt thì đổi là được. Nàng không thiếu người, cũng không cần phải tín nhiệm ai, nàng là nữ nhi của Lý Phụng An, người khác chỉ muốn làm nàng hài lòng, chỉ muốn để Lý Phụng An hài lòng.

Nhưng bây giờ Lý Phụng An không còn nữa.

Hài tử không cha không mẹ giống như bụi cỏ, Kim Kết thấu hiểu sâu sắc điều này. Phụ mẫu nàng sau khi chết, người trong tộc chiếm đoạt nhà nàng và phòng ở, nói dối láng giềng họ hàng là nàng bị thất lạc. Nhưng thật ra, nàng bị họ bán cho người môi giới(2), còn thật may mắn là bị bán vào Lý gia.

(2)người môi giới: là loại thương nhân trung gian giữa người mua và người bán, được người bán hoặc người mua ủy thác tiến hành bán hoặc mua hàng hóa hay dịch vụ. (nguồn: wikipedia)

Kim Kết cảnh giác, lo lắng nhìn xung quanh. Ngoài cửa viện, bọn nha đầu vẫn đứng hầu nhưng không yên tĩnh như mấy ngày trước, có tiếng nói chuyện trầm thấp khe khẽ truyền đến, vài nhóm nha đầu đầy tớ già đi qua còn ngẫu nhiên đánh bạo, nhìn vào phía trong phòng.

Nơi rừng thiêng nước độc dân điêu còn ăn thịt người uống máu tươi không chớp mắt, nay bên trong đại trạch nhà giàu(3) cũng không nhất định đều là thiện nhân (người lương thiện).

(3)đại trạch: nhà lớn; đại trạch nhà giàu: nhà lớn của người giàu.

Huống hồ thứ hai tỷ đệ Lý Minh Lâu, Lý Minh Ngọc có cũng không chỉ là phòng tồi đất bạc.

. . .

. . .

Đại trạch Lý gia rất lớn, bốn huynh đệ mỗi người một nhà đều được chia cho một viện nhỏ. Bọn nhỏ trong nhà nhiều, Lý lão phu nhân vì đối xử công bằng cho các cháu trai, cháu gái, mở một cái sân cho riêng mình nuôi dưỡng bọn nhỏ. Đám tiểu bối ở cùng bà, chi phí ăn mặc đọc sách trước khi thành thân do Lý lão phu nhân toàn xuất.

Lúc Lý Phụng Thường mang theo Lý Minh Ngọc đi tới, trong phòng Lý lão phu nhân đã đầy ắp người, tức phụ, tôn tử, tôn nữ đều ở đây.

Bởi vì Lý Minh Lâu xảy ra chuyện, Lý lão phu nhân ngày đêm khó có thể an lòng, con dâu cháu chắt cũng lo buồn không dứt, ngày ngày ở cạnh hầu hạ.

"Tâm can của ta." Lý lão phu nhân ôm Lý Minh Ngọc khóc lớn, vỗ vỗ đầu vai hắn, "Đã dọa sợ ngươi rồi."

Lý Minh Ngọc tựa trong ngực Lý lão phu nhân cũng đưa tay vỗ vai lưng của bà: "Là dọa sợ tổ mẫu."

Tả thị tiến lên khuyên nhủ: "Bây giờ đều bình an về nhà rồi, mẫu thân cùng Ngọc Ca nhi(4) đừng khóc, Ngọc Ca nhi còn chưa ăn cơm đúng không?"

(4) Ca nhi: từ dùng để gọi bé trai nhỏ tuổi.

Nghe được cụm từ "chưa ăn cơm", Lý lão phu nhân vội vàng ngưng lại nước mắt: "Sao còn chưa ăn cơm?"

Lý Minh Ngọc nói: "Tối hôm qua nửa đêm mới tới, cùng tỷ tỷ nói chuyện nên ngủ muộn, tỉnh giấc cũng quá trưa."

Lý lão phu nhân không đợi hắn nói xong đã liên tiếp hô mấy tiếng bày cơm.

"Ngọc Ca nhi chắc đói lắm rồi." Tả thị nói, mang theo mấy vị phu nhân thân thị đích thân bày ra đồ ăn.

"Lúc trước không cảm thấy đói." Lý Minh Ngọc vừa nói vừa đưa tay vuốt vuốt bụng, có chút xấu hổ, "Hiện tại thật đúng là đói bụng."

"Lúc trước ngươi không chú ý cái này." Tam phu nhân Vương thị ôn nhu nói, "Tâm cũng lo đến nhấc lên, không chú ý được cái khác."

"Đâu chỉ không đói bụng, chắc hẳn cũng không thấy khổ." Tứ phu nhân Lâm thị cúi người xem xét kĩ mặt Lý Minh Ngọc, "Nhìn xem, đáy mắt chất đầy chịu đựng, mỏi mệt kìa."

Lý Minh Ngọc nhìn về phía Lý lão phu nhân: "Tổ mẫu cũng rất đói, mắt tổ mẫu đã đỏ lên."

Lý lão phu nhân lần nữa đưa tay ôm lấy hắn rơi lệ.

Tả thị ôn nhu nói: "Hiện tại ổn rồi, đều ở nhà, không cần lo lắng, ăn ngon rồi ngủ ngon."

Lý Minh Hoa đứng bên cửa sổ đi mấy bước sang một bên, gọi một nha đầu thấp giọng hỏi mấy câu, sau đó đi đến bên người Lý lão phu nhân: "Tổ mẫu, đại tiểu thư đã dùng cơm, so với hôm qua còn nhiều thêm thêm hai chén đó, chúng ta cũng đói lắm, tất cả mọi người đều đói!"

Lý Minh Kỳ mỉm cười yên tĩnh không nói.

Lý Minh Nhiễm gật gật đầu phụ họa: "Tổ mẫu, ta cũng đói bụng."

Tiểu cô nương vừa mở miệng, trong phòng liền náo nhiệt oanh thanh yến ngữ, Lý lão phu nhân cười chảy nước mắt.

"Được rồi, đều đói, đều ngồi xuống dùng cơm."

Đám tôn nhi đều ngồi cùng bàn Lý lão phu nhân, mấy tức phụ không cần hầu hạ, ra gian ngoài ăn cơm.

"Thế mà không biết, hóa ra Ngọc Ca nhi cũng biết nói chuyện như vậy." Vương thị cười tủm tỉm, "Lúc trước về nhà chỉ đi theo sau lưng Tiên Nhi, không nói không cười."

Đó là bởi vì hắn không cần nói.

Có Lý Phụng An, hắn có nói hay không đều như thế, hắn không nói, bọn họ đã thay hắn nói.

"Ngọc Ca nhi dù tuổi còn nhỏ, cũng là nhi tử của đại ca. Đại ca không còn, hắn cũng phải chống đỡ gia môn, lập nghiệp." Lý thị nói, " Muốn đương gia, cũng phải hiểu chuyện."

Tả thị quay đầu nhìn về phía trong phòng, nhìn thấy hắn bưng bát muốn thêm cơm, Lý lão phu nhân vui vẻ thúc giục bọn nha đầu.

"Ăn từ từ, còn nhiều." Bà lau đi hạt cơm bên khóe miệng của Lý Minh Ngọc, "Tỷ tỷ ngươi là xảy ra chuyện gì? Người Hạng gia bất kính với Tiên Nhi sao?"

Lý Minh Ngọc nuốt xuống miếng cơm trong miệng, lắc đầu: "Không phải."

Người trong bàn ngoài bàn đều dựng lỗ tai lên, Lý Minh Lâu vì sao đột nhiên mất tích, chuyện này làm mọi người thắc mắc lâu ngày, đáy lòng lén suy nghĩ đủ thứ, hiện tại sắp biết rõ đáp án rồi?

"Tỷ tỷ nhớ nhà." Lý Minh Ngọc cũng không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, thả lỏng nói.

Nhớ nhà. . . . .

Đơn giản như vậy?

Lý Minh Ngọc cầm lên một thìa cơm lớn: "Nàng sợ hãi."

Sợ hãi?

"Thực ra, ta cũng sợ hãi." Lý Minh Ngọc cầm cái thìa cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, "Cha không có ở đây, tỷ tỷ cũng phải đi rồi, ta một mình ở Kiếm Nam, ta, ta cũng muốn chạy qua."

Lý lão phu nhân ôm chặt lấy hắn khóc lớn lần nữa, Tả thị cùng ba nàng dâu kia vốn đã ngưng ăn cũng vội vã đi vào an ủi.

Lúc này Lý lão phu nhân không để an ủi nhiều, gọi hết cả ba nhi tử Lý Phụng Thường, Lý Phụng Diệu, Lý Phụng Cảnh đến thống mạ.(mắng nhiếc với tâm tình bi thương)

"Tiên Nhi năm nay mới 13 tuổi, Ngọc Ca nhi mới mười tuổi, mới chỉ là hài tử, một đứa bị ném đi Thái Nguyên phủ lấy chồng, một đứa bị ném tới Kiếm Nam, phụ thân bọn nhỏ không có ở đây, các ngươi làm thúc thúc có phải cũng chết rồi hay không?"

"Bọn nhỏ nơi nào cũng không được đi, để hết ở nhà, ta xem ai dám đuổi bọn nhỏ ra ngoài."

Khi bóng đêm buông xuống, Lý Phụng Thường mới trở về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù hôm nay vẫn là một ngày rối ren, không ăn ngon ngủ tốt nhưng so mấy ngày trước đây, tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều.

"Chỉ đơn giản như vậy? Nhớ nhà cho nên chạy về?" Lý Phụng Thường nhíu mày, "Cái này thì có gì không thể nói?"

Tả thị cười cười: "Chuyện này không phải là không thể nói, chỉ là nói với ai mà thôi, Tiên Nhi với chúng ta vẫn là không thân quen."

Lý Phụng Thường không thích nghe thế: "Người một nhà sao có thể nói thân quen hay không."

Tả thị thay đổi cách thuyết phục: "Tiên Nhi không gần gũi chúng ta. Dù sao từ nhỏ không ở cùng nhau, hài tử đều sợ người lạ."

Cái này có lý, Lý Phụng Thường không phản bác.

"Cho nên nàng đi được nửa đường, sợ hãi muốn về, lại không dám nói, kể cả Hạng gia hay chúng ta, nàng đều không tin tưởng, dứt khoát vụng trộm chạy một mình." Tả thị nói tiếp, "Không ngờ gặp phải núi đá đất lở cận kề cái chết, càng sợ hơn, sợ hãi đến nỗi chạy loạn lạc đường."

Lý Minh Lâu chưa từng ra khỏi cửa một mình, người phu xe Phương Nhị lại từ Kiếm Nam tới, đối với địa hình ở đây lạ lẫm, lạc đường là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sinh